Tô Đình không biết cha mẹ cô là ai, từ nhỏ, cô đã sống nương nhờ cửa Phật, sau này đủ tuổi trưởng thành, cô mới dọn ra ngoài sống riêng.
Cô không có quá nhiều hứng thú với thế giới bên ngoài, cô chỉ muốn an ổn mà sống cuộc sống không có quá nhiều vướng bận của mình.
Lúc nhỏ, cô đã nhận ra được mình không giống với đồng bạn.
Đừng hỏi cô vì sao còn nhỏ đã hiểu được. Đơn giản vì nó rất dễ thấy.
Ai cũng không có tóc, ngoại trừ cô. Cô không những có tóc, mà tóc của cô còn rất dài.
Sau này, lớn hơn một chút nữa, cô liền hỏi trụ trì tại sao cô lại không được xuất gia. Mỗi lần cô hỏi như vậy, trụ trì chỉ lắc đầu, cười hiền từ mà nói rằng: “Duyên trần của con chưa dứt.”
Tô Đình không hiểu, cô không cha không mẹ, không người thân thích, thì lấy đâu ra duyên để mà dứt chứ?
Cứ như vậy, Tô Đình sống ở chùa đến năm mười tám tuổi, từ một đứa bé đỏ hỏm trong tả lót đến thiếu nữ dịu dàng thanh tao.
Cô vẫn còn nhớ rõ chiều hôm đó, trụ trì gặp riêng cô, ngài ấy nói với cô rằng: “Đã đến lúc con phải đi rồi, có người đang đợi con.”
Tô Đình ở chùa, cùng học, cùng tu dưỡng với đồng bạn nên cô không đến mức cái gì cũng chưa biết.
Nhưng một người không danh phận, không nhà cửa, lại không người thân thiết như cô muốn sống tự lập thật sự rất khó.
Cũng may, trụ trì thương cô một thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3355841/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.