“Tại sao cậu lại mặc như vậy ra đường? Thời tiết bây giờ ấm lắm sao?” Niệm Ức tối sầm mặt lại, giọng nói lạnh lùng pha chút lo lắng khó nhận ra.
Tô Đình cuối cùng cũng hiểu được, không biết là vì lời nói của hắn hay là vì chiếc chăn trên người, mà cô cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên.
“Trời lạnh này, ăn khoai lang nướng là ngon nhất.” Cô đem gói đồ mình mang đến, để vào tay hắn, cũng không nói ra chuyện vừa xảy ra ở nhà.
Hơi ấm trong tay làm Niệm Ức giật mình… đã rất lâu rồi, hắn chưa động vào món này.
Nhìn thấy đối phương bỗng nhiên im lặng, Tô Định lại lần nữa ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Làm sao vậy? Cậu không ăn được nó sao?”
“Không phải, chỉ là lâu rồi chưa ăn thôi.” Niệm Ức thoát ra từ hồi ức, trước đây gia đình của hắn lúc nào cũng ngồi quây quần bên nhau để nướng khoai lang, lúc đó, hắn còn nghĩ đó là món ngon nhất trên đời này.
Tô Đình cười: “Vậy để tớ lột ra cho cậu.”.
Cô cũng không đợi phản ứng, đã đem khoai đến trước mặt mình, cẩn thân lột vỏ ra.
“Niệm Niệm, sau này, chỉ được lột vỏ khoai cho người con thích thôi nhé!” Trong đầu Niệm Ức bỗng hiện lên hình ảnh mẹ hắn cười dịu dàng, xoa đầu hắn mà dặn dò.
“Niệm Ức? Niệm Ức?” Không biết từ khi nào, tay của cô đã bị hắn nắm chặt lấy, gần như là dùng tất cả sức lực để níu lấy.
“Cậu…” Yết hầu hắn di chuyển, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3352674/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.