Tô Đình cũng nhớ lại ký ức xấu hổ ngày hôm đó. Cô họ khụ một tiếng, làm như không có chuyện gì mà ngẩng đầu nói chuyện với thiếu niên. 
"Cậu sẽ làm vệ sĩ cho tôi đến hết năm cấp ba, được không?" 
Cô muốn càng lâu càng tốt, như vậy cô mới có thể thuận lợi bảo vệ được hắn. 
Niệm Ức hơi nhướng mày, hắn không ngờ cô lại muốn hắn làm vệ sĩ lâu như vậy. Bây giờ họ đã học lớp 11, nếu như cô nói, không phải cô và hắn sẽ ở bên nhau gần hai năm hay sao? 
Nhận thấy bản thân vậy mà lại vui mừng cùng mong chờ, Niệm Ức trầm mặc. 
Sự trầm mặc này đối với Tô Đình lại biến thành hắn không muốn như vậy. Do đó, Tô Đình bèn lấy lui làm tiến, đưa ra đề nghị lần nữa: "Hay là... cậu làm vệ sĩ hết năm lớp 11 cho tớ... thôi?" 
  
Cô không nói thì thôi, cô vừa dứt lời, người nào đó đã âm trầm nhìn chằm chằm cô. Tô Đình nhìn sao cũng thấy hắn đang hậm hực. Cô nuốt nước bọt, lại chuẩn rút ngắn thêm chút thời gian nữa thì người kia đã mở miệng trước. 
"Được rồi. Tôi không chắc, nhưng sẽ cố hết sức!" 
Hắn mà còn không mở miệng, có khi cô gái ngốc nghếch này giảm xuống còn vài ngày cũng nên. Hắn... không muốn thời gian ở bên cạnh cô ít ỏi như vậy, dù cho thân phận của hắn cũng chỉ là vệ sĩ đi nữa. 
Tô Đình hơi không hiểu ba chữ "sẽ cố gắng" kia của hắn là đang nói cố gắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/2743013/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.