Tô Đình nhớ rõ gần cổng trường có một quán ăn nhỏ rất được ưa chuộng. Vì sao cô biết ư? Vì cô bạn bàn trên của cô cứ liên tục nhắc đến quán ăn này, còn hết lần này đến lần khác đề cử cho cô rất nhiều món ăn. Cô ấy nói nhiều đến mức Tô Đình không cần ghi nhớ cũng đã có thể thuộc làu làu những món ngon ở đây rồi. 
Bởi vì họ nói chuyện đã được một lúc, nên đa phần học sinh đã ta học, lúc này rất nhiều học sinh đang chen chúc ở xung quanh cổng trường, hết mua món này đến ăn món kia. 
Niệm Ức nhìn phương hướng cô đi, mày khẽ nhíu lại, nơi này rất đông, hắn sợ cô mệt. Nhưng hắn chỉ là vệ sĩ, không thể tự tiện đề xuất gì đó cho cô được. Vậy nên, Niệm Ức chỉ có thể im lặng đi theo, chú ý xung quanh cô, tránh để cô bị va vào. 
Nhìn quán ăn đông nghịt người kia, Tô Đình chán nản, cô không muốn lần đầu tiên đi ăn kéo gần quan hệ lại trong bầu không khí như vậy! Mắt cô nhìn xung quanh một vòng, nhận thấy quán nào cũng đông đúc thì thầm thở dài một hơi, mặt mũi ỉu xìu. 
Có thể vẻ suy sụp của cô quá rõ ràng, cô cảm nhận được có người cầm cổ tay của mình, rất nhẹ, sau đó là một giọng nói làm say lòng người được cất lên bên tai: "Tôi đưa cậu đến chỗ này." 
Trái tim không hiểu thấu mà đập càng lúc càng nhanh, Tô Đình đờ đẫn, để yên cho Niệm Ức kéo đi. Hắn đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/2743012/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.