Chương trước
Chương sau
Trợ lý mới của Hoắc Uẩn Khải cũng rất thú vị.

Đeo một cặp kính gọng nhỏ lịch sự, đi bên cạnh Hoắc Uẩn Khải, được người ta khen ngợi tuổi trẻ tài cao cũng không kiêu ngạo, vẫn thận trọng đi sau lưng hắn, làm ngơ trước tất cả những lời ra tiếng vào.

Thỉnh thoảng còn khẽ nhắc nhở bên tai Hoắc Uẩn Khải.

Lê Phi Phàm nghe thấy bên tai có người thảo luận.

"Lần này không có dẫn theo người họ Lê, hôm nay dẫn theo vị bên cạnh này thoạt nhìn cũng không tệ.”

"Không chừng chính là Lê Phi Phàm thứ hai, nghe nói nhân viên của Hoắc thị đều tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, lúc trước một Lê Phi Phàm nhảy dù đã đủ đặc biệt rồi, xem ra năng lực của trợ lý mới này còn mạnh hơn so với người trước.”

"Không thể nào, chẳng lẽ anh không cảm thấy trợ lý mới này có chút bắt chước họ Lê sao?”
"Tôi không thấy thế, không phải Lê Phi Phàm nổi tiếng nhất với gương mặt quyến rũ người khác sao? Hai người họ không giống nhau.”

"Không nói diện mạo, chỉ nói đến các phương diện khác, anh nhìn xem dáng vẻ nói chuyện cẩn thận của cậu ta kìa.

Có một số người, cậu ta càng giỏi, anh càng có thể nhìn ra cậu ta ẩn giấu bao nhiêu tham vọng, tôi nói cho anh biết, loại người này thường hay muốn trèo cao.”

"Nói như thể lúc trước họ Lê không muốn leo lên vậy.”

"Ôi trời, thật đúng là, anh phải thấy qua dáng vẻ anh ta làm trợ lý bên cạnh Hoắc Uẩn Khải thì sẽ biết sự khác biệt ở đâu. Năng lực của họ Lê không chê vào đâu được, nhưng nếu anh ta thật sự muốn trèo cao, anh cảm thấy sẽ có những lời đồn đãi giữa anh ta và Tần Bách Dạ sao?”

Những lời xì xào bàn tán này thỉnh thoảng sẽ có vài câu truyền vào tai.
Vẻ mặt Tần Bách Dạ ở một bên đã rất khó coi.

Hắn thản nhiên đặt ly lên bàn, nhấc chân về phía cửa.

Lê Phi Phàm giữ chặt lấy hắn: "Anh làm gì vậy?”

"Tìm họ Hoắc." Tần Bách Dạ quay đầu lại nhìn anh, nhíu mày: "Thanh danh lúc em đi theo hắn cũng đã đủ khó nghe rồi, hôm nay hắn còn công khai mang theo người, anh tìm hắn hỏi cho rõ ràng.”

"Để em nói là được." Lê Phi Phàm lôi kéo hắn không buông.

Anh bật cười, nói: "Trùng hợp thôi mà, hiện tại chỗ Nhị gia đang thiếu người, tuyển trợ lý mới là điều dễ hiểu. Cao Thăng ngày nào cũng đi theo anh ấy, sao anh không nói.”

Tần Bách Dạ liếc anh một cái: "Chuyện này đâu có giống?”

Lê Phi Phàm lắc lắc ly đế cao trên tay, nhìn về nơi mọi người đang vây quanh ở cửa.

Vừa vặn người bên cạnh Hoắc Uẩn Khải cũng nhìn sang, đây là lần đầu tiên từ lúc bước vào cửa, Lê Phi Phàm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vị trợ lý mới này.
Lê Phi Phàm nâng ly rượu lên với người đó, nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, vờ như không nhìn thấy.

Lần này Lê Phi Phàm thật sự nở nụ cười.

"Em tự giải quyết." Lê Phi Phàm nói với Tần Bách Dạ như vậy.

"Nhị gia." Lê Phi Phàm đi ra khỏi góc, hướng về phía đám đông.

Người xung quanh vừa quay đầu nhìn thấy anh, đều ăn ý yên lặng rồi tự động nhường đường cho anh.

Lê Phi Phàm cầm ly rượu đi lên, bắt gặp ánh mắt có phần kinh ngạc của Hoắc Uẩn Khải.

"Sao lại ở đây?" Hoắc Uẩn Khải khẽ hỏi anh.

Lê Phi Phàm trực tiếp đi tới trước người Hoắc Uẩn Khải, tay trái giơ lên cuốn nhẹ cà vạt của hắn, ngước mắt cười nói: "Nếu em không tới, sao có thể biết bên cạnh Nhị gia đã có người mới, có mới nới cũ, Nhị gia thật là bạc tình.”

Tầm mắt Hoắc Uẩn Khải nhìn xung quanh, hiển nhiên hắn đã hiểu rõ.
Lúc nhìn về phía Lê Phi Phàm, ánh mắt hắn có chút bất đắc dĩ cùng dung túng không dễ phát hiện, hắn nói: "Nói bậy cái gì đó.”

"Chẳng lẽ không phải sao?" Lê Phi Phàm tỏ vẻ ngạc nhiên, nghiêng người nhìn về phía thanh niên có dáng người cao gần bằng mình.

Anh nói: "Vị này có thể khiến Nhị gia dẫn theo, nhìn sao cũng thấy không giống trợ lý bình thường nhỉ?”

"Ngài Lê." Lúc thanh niên nhìn về phía anh, trong ánh mắt có chứa địch ý, nhưng lời nói hoàn toàn không tìm ra bất kỳ sơ hở nào: "Tôi chỉ là trợ lý của Hoắc tổng mà thôi, trợ lý Cao tạm thời có việc, cho nên tôi mới tới đây.”

Nếu không phải Lê Phi Phàm biết rõ nhân sự bên cạnh Hoắc Uẩn Khải, nói không chừng đã tin lời cậu ta.



Cao Thăng có bận rộn đến đâu, đêm nay cũng không đến phiên một người mới như cậu ta đi theo Hoắc Uẩn Khải tham dự, ít nhất cũng phải có chút bản lĩnh mới có thể đứng ở chỗ này.
Lê Phi Phàm cười như không cười nhìn lướt qua Hoắc Uẩn Khải.

Hoắc Uẩn Khải trực tiếp mở miệng nói: "Hôm nay...”

"Nhị gia không cần phải giải thích với em." Lê Phi Phàm giơ tay cắt ngang lời hắn, cả người còn đắm chìm trong kịch bản “mình đá Hoắc Uẩn Khải, vừa mới xong mà hắn đã có người mới”, giọng điệu nháy mắt trở nên sa sút, còn cố ý gượng cười, anh nói: "Bây giờ em và Nhị gia đã không còn quan hệ gì, Nhị gia hiểu lầm em cũng không sao, nhìn thấy bên cạnh anh có người mới, em thật sự cảm thấy vui thay cho Nhị gia.”

Lần này mọi người xung quanh bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau.

Lê Phi Phàm chỉ nói nhảm mấy câu đã biến kịch bản thành tình tiết khổ tình.

Mọi người xung quanh đều đoán, lời này của Lê Phi Phàm rõ ràng là đang ám chỉ anh và Tần Bách Dạ trong sạch.
Xem ra, có lẽ không phải Lê Phi Phàm đá Hoắc Uẩn Khải, thực tế là Hoắc Nhị gia đá anh.

Nếu thật là thế, Lê Phi Phàm ngoài miệng thì nói vui thay Hoắc Uẩn Khải, nhưng thật ra lại đang ám chỉ ý khác.

Hiển nhiên trợ lý mới của Hoắc Uẩn Khải cũng tin là thật.

Cậu ta không thể biết rõ mối quan hệ thật sự giữa Hoắc Uẩn Khải và Lê Phi Phàm, nghe Lê Phi Phàm nói như vậy thì coi anh như tình nhân cũ bị vứt bỏ nhưng vẫn muốn dây dưa với Hoắc Uẩn Khải.

Cảm giác thắng lợi mơ hồ hiện lên trong mắt cậu ta, trên mặt vẫn giữ vẻ đứng đắn.

Cậu ta vươn tay ngăn trước người Hoắc Uẩn Khải, không để Lê Phi Phàm kéo cà vạt hắn, nói: "Ngài Lê, Hoắc tổng tham dự bữa tiệc tối này vì có chuyện quan trọng muốn bàn, nếu anh có chuyện gì, có thể chờ bữa tiệc tối kết thúc rồi lại tìm Hoắc tổng.”
Lê Phi Phàm lộ vẻ khó xử khi bị ngăn cản.

Anh nhìn Hoắc Uẩn Khải: "Nhị gia không muốn gặp em nên để cho một trợ lý đuổi em sao?”

"Ngài Lê!" Giọng nói của trợ lý dần dần nghiêm khắc: "Chú ý thân phận của mình! Nếu hai người đã kết thúc, xin đừng dây dưa với Hoắc tổng nữa.”

"Đủ rồi!”

"Đủ rồi!”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Là Hoắc Uẩn Khải và Tần Bách Dạ.

Không biết Tần Bách Dạ đã tới đây từ khi nào, vị gia chủ nhà họ Tần này đi lên trước, cầm tay Lê Phi Phàm nói: "Về thôi.”

Những người ở đây còn chưa bắt đầu phấn khởi, một giây sau Hoắc Uẩn Khải đã kéo người trở về, dưới ánh mắt bất mãn của Tần Bách Dạ, trực tiếp nói với hắn: "Ngài Tần không cần quản.”

Mọi người xung quanh đều thấy choáng váng, nghĩ thầm cốt truyện máu chó gì đây.
Chỉ có Lê Phi Phàm, ánh mắt nói đỏ là đỏ được ngay.

"Anh nạt em." Người bị kéo trở về, còn nhỏ giọng oán giận Hoắc Uẩn Khải.

Nói là oán giận, nhưng giọng điệu kia nghe kiểu gì cũng giống như đang cố ý.

Thấy vậy, những người xung quanh thổn thức không thôi, nghĩ thầm thật sự bị đá thì đã sao, cmn nếu tôi có yêu tinh như vậy ở bên cạnh, từng giây từng phút cũng phải cướp người trở về. Đồng thời lại bắt đầu cảm thông cho Tần Bách Dạ, dù sao hắn thoạt nhìn rất giống nam hai si tình làm bia đỡ đạn, yêu mà không có được.

Sự tình đến nước này, mắt thấy sắp biến thành một trò khôi hài.

Kết quả Tần Bách Dạ lại thuận thế buông tay.

Mọi người lại trơ mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải vòng tay ôm eo tình nhân nhỏ, không coi ai ra gì, nói: "Biết thừa tôi không nạt em, chơi đủ chưa?”
Lê Phi Phàm trở về trạng thái bình thường trong vài giây, nhìn những người xung quanh, thản nhiên cười nói: "Không phải là do mọi người đang tò mò về chúng ta sao? Em không ở Hoắc thị một thời gian mà đã nghe nói Nhị gia yêu người khác. Em đang suy nghĩ, nếu vị trí của Lê Phi Phàm em đây dễ cướp như vậy, chẳng phải chứng tỏ Nhị gia anh cũng không có mắt nhìn sao.”

Trợ lý mới nghe thấy lời này bèn trắng cả mặt, im lặng cúi đầu.

Lúc Lê Phi Phàm nói lời này, anh liếc nhìn bên kia một cái.

Những người sáng suốt ở đây đều ngầm hiểu.

Thầm nghĩ– Suy cho cùng, họ Lê này không phải dạng vừa, vừa giải thích anh và Hoắc Uẩn Khải không hề chia tay như lời đồn đại, còn nói một câu hai nghĩa làm cho người có âm mưu như bị tát vào mặt.



Vẻ mặt của những người xung quanh đều ngượng ngùng, đành cười haha.
Đặc biệt một vài người lúc mới bắt đầu bàn tán rất sôi nổi, giờ chỉ ước gì có thể giảm bớt cảm giác tồn tại.

Bữa tối kết thúc thì đã rất muộn.

Lê Phi Phàm đi ra trước, nói lời tạm biệt với Tần Bách Dạ.

Tần Bách Dạ nhìn anh mấy lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đừng để mình bị tủi thân.”

"Làm sao có thể." Lê Phi Phàm bật cười: "Em không làm cho người khác chịu thiệt là tốt lắm rồi.”

Nhìn xe Tần Bách Dạ rời đi trong đêm khuya, Lê Phi Phàm đứng ở cửa huýt sáo.

"Ngài Lê." Ai đó gọi anh.

Lần này Lê Phi Phàm cũng không có quay đầu lại, cũng biết người tìm mình là ai.

"Có việc gì?" Lê Phi Phàm ngước nhìn bầu trời đêm không biết là đang mưa hay đang có tuyết rơi, lác đác rơi xuống dưới ánh đèn.

Trợ lý trẻ tuổi đứng ở phía sau hỏi anh: "Anh sẽ dùng mọi cách để đuổi tôi đi sao?”
"Tôi sẽ không làm loại chuyện này.”

Lê Phi Phàm đưa tay ra đón lấy, giọng nói cũng bình thản: "Hôm nay thật ra có ý mượn tay cậu làm sáng tỏ một chút lời đồn, dù sao tôi cũng đã nghe chán những lời này. Cậu vào Hoắc thị thông qua phỏng vấn, đương nhiên bản thân cậu có trình độ, có thể ở lại hay không cũng phải xem năng lực cá nhân của cậu.”

"Ngài Lê không giống như những gì tôi nghĩ.”

Lê Phi Phàm phủi vết nước trên quần áo: "Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi, chuyện đó đối với tôi không quan trọng.”

"Ít nhất ở bữa tiệc tối tôi tưởng anh rất quan tâm, chẳng lẽ anh thật sự không sợ tôi cướp Hoắc tổng sao?”

Lê Phi Phàm quay đầu lại, nở nụ cười: "Cậu tên là... Ồ, không quan trọng. Điều tôi muốn nói là, ở tiệc tối, chẳng qua là vì nể mặt mũi của Nhị gia, nếu không tôi đã gióng trống khua chiêng tát cậu một cái, để cậu biết là đừng mơ ước đến người không nên mơ ước, chỉ làm mất mặt Hoắc thị. Người thì không nên tự cao, nếu cậu muốn tiếp tục ở lại Hoắc thị, tôi cho cậu một lời khuyên, an phận làm trợ lý, bằng không chưa cần tôi làm gì, Nhị gia chưa chắc đã giữ cậu.”
Trợ lý trẻ nhìn người đang thản nhiên đứng trong gió.

Một lúc sau: "Tôi sẽ ghi nhớ những gì anh nói.”

"Vậy thì tốt quá rồi.”

Trợ lý trẻ tuổi vừa đi, chưa đầy hai phút, Hoắc Uẩn Khải đã đi ra với cả đám người vây quanh.

Thấy Lê Phi Phàm đang chờ ở bên ngoài, mặt hắn tối sầm lại. Hắn bước nhanh tới, giơ tay khoác áo khoác cho anh xong mới nói: "Không phải kêu em lên xe chờ sao, sao lại đứng ở cửa?”

"Chờ anh đó." Lê Phi Phàm nhảy tưng tưng.

Đoàn người đi theo Hoắc Uẩn Khải đều ăn ý cười cười, chào hỏi rồi tự tản đi.

Lê Phi Phàm và Hoắc Uẩn Khải cùng đi về phía xe.

Hoắc Uẩn Khải đưa tay nắm tay anh.

Lê Phi Phàm để mặc cho hắn nắm.

Hắn nói: "Lịch trình hôm nay chỉ mới quyết định, Cao Thăng sắp xếp cho Cát Tùng, kết quả giữa chừng Cát Tùng có việc, cho nên mới để cậu ta tới đây. Cậu ta mới qua vòng phỏng vấn chưa đầy một tuần.”
"Nhị gia đang giải thích với tôi?" Lê Phi Phàm nhìn thoáng qua người bên cạnh, cười: "Anh biết thật ra tôi không hẹp hòi như vậy.”

"Ừm, tôi biết.”

Cả hai đều im lặng.

Chỉ có tiếng bước chân trên mặt đất vào ban đêm.

Khi đi đến lề đường, hình như có chuyện gì đó đang xảy ra ở phía xa bên kia đường.

Một người chạy phía trước, phía sau một đám người đang đuổi theo, miệng còn chửi bới.

Lê Phi Phàm đang muốn nhìn sang bên kia.

Vừa đứng bên cửa xe, anh lại đột nhiên ôm ngực quỳ xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.