Đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm phát bệnh trong khi vô cùng tỉnh táo.
Lúc anh được Hoắc Uẩn Khải ôm lấy, người đã lịm đi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ.
"Đi bệnh viện!" Hoắc Uẩn Khải ôm người bước lên xe.
Tài xế nhìn sắc mặt trắng bệch của người trong lòng Hoắc Uẩn Khải, đạp chân ga trực tiếp lái ra ngoài.
Sự cố quá đột ngột, xe của Hoắc Uẩn Khải nháy mắt đã rời khỏi tiệc tối.
Những người đi ra sau đều bàn tán sôi nổi, không ai chú ý tới người vừa bị đuổi theo, giờ phút này đã bị người ta che miệng kéo vào ngõ tối.
Một trận đấm đá lặng lẽ qua đi, người nằm trên mặt đất thoạt nhìn rất chật vật.
Cậu ta rất gầy, quần áo bẩn thỉu, tóc cắt lởm chởm.
Người đàn ông cầm đầu giẫm lên eo cậu ta, nói: "Chạy nữa đi, sao cậu không tiếp tục chạy? Vừa rồi cậu cố chạy về phía chiếc xe bên đường đúng không?”
Người đàn ông nắm lấy tóc cậu ta, buộc người phải ngẩng đầu lên.
"Thư Dịch Khinh." Người đàn ông cầm đầu cười nhạo: "Cậu còn tưởng mình là thiếu gia nhà họ Thư cao quý lúc trước, là chủ nhân của những chiếc xe hơi và biệt thự sang trọng đó ư, cậu nghĩ mình xứng à? Tôi cảnh cáo cậu, phải trả tiền đánh bạc mà cha cậu nợ chúng tôi, bao gồm tất cả số tiền cậu vay, trong vòng một tuần phải trả hết, nếu không thì không chỉ là một bài học đơn giản như vậy đâu, nghe hiểu chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-chim-se-nha-nhi-gia-thanh-tinh-roi/2443218/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.