Chờ Phù Tang nói xong, Mục Cẩn mới yếu ớt mở miệng: “Tiền bối, ta có thể liếc mắt nhìn một cái Năng Lượng Thạch (đá năng lượng) trong không gian vòng cổ được không?”
Nghe xong yêu cầu của Mục Cẩn, hô hấp Phù Tang nghẹn lại.
Tu vi của Mục Cẩn đã khôi phục đến tầng sáu của luyện khí kỳ, dị năng cũng đã trở lại, có thể mở ra vòng cổ không gian nhìn một cái thứ đồ vật gọi là Năng Lượng Thạch cao cấp.
Nói thật, Phù Tang đối Năng Lượng Thạch cao cấp cũng có chút tò mò, không biết cục đá này và Thần Thạch, Tiên Thạch, Linh Thạch ở Đan Vân đại lục có gì khác nhau.
Mục Cẩn đem linh lực hội tụ ở đầu ngón tay, sau đó chạm vào vòng cổ, đem thần thức đưa vào bên trong không gian.
Trong không gian, Năng Lượng Thạch cao cấp được đặt ở trong một cái rương, cái rương chỉ còn lại có bảy tám viên đá nằm ở đáy hòm, các đồ vật khác đều giống trong trí nhớ của ''Mục Cẩn", có chút châu báu ngọc khí, mỗi một cái đều dùng hộp để đựng, còn có Năng Lượng Thạch trung cấp và Năng Lượng Thạch cấp thấp, tất cả đồ vật được đặt lộn xộn trong vòng cổ.
Nhìn Mục Cẩn cầm vòng cổ thật lâu mà không có động tác, Phù Tang nhịn không được mở miệng thúc giục: “Rốt cuộc là thứ gì, ngươi như thế nào lại đứng ngốc ở đó!”
"Thật xin lỗi tiền bối, ta vừa rồi sửa sang lại một chút không gian, bên trong có chút loạn.” Mục Cẩn dùng thần thức bao bọc lấy một khối Năng Lượng Thạch cao cấp đem ra.
“Đây là cái thứ gọi là Năng Lượng Thạch cao cấp?” Ở trong thức hải của Mục Cẩn, Phù Tang có thể dùng đôi mắt Mục Cẩn quan sát bên ngoài, y nhìn cục đá không có miếng linh khí nào ghét bỏ đến không được, lúc trước xem ký ức “Mục Cẩn”, còn tưởng rằng cái cục đá này rất lợi hại.
Mục Cẩn quan sát thật cẩn thận, hắn đem Năng Lượng Thạch cao cấp chộp vào lòng bàn tay, cảm thụ được mặt trên có linh khí dao động, hấp thu linh khí bên trong, thuận tiện cùng Phù Tang nói về cảm thụ của bản thân đối với Năng Lượng Thạch: “Ta cảm nhận được bên trong cục đá này có linh khí, bất quá không phải thuần khiết, so ra kém linh thạch cấp thấp trên Đan Vân đại lục [mạch linh thạch chung quanh gần như là đã được linh khí dần hấp thụ vào cục đá] trừ bỏ linh khí còn có tạp chất, lúc hấp thu linh khí cần phải đem tạp chất loại bỏ.”
Phù Tang hừ lạnh một tiếng: “Không cần ngươi nói ta cũng biết! Bản thần mộc dùng đôi mắt là có thể phân biệt linh khí nhiều hay ít.”
“Ta biết tiền bối rất lợi hại, chỉ là ta muốn nói cho tiền bối càng nhiều thứ mà ta biết được.” Mục Cẩn đem một khối Năng Lượng Thạch cao cấp hấp thu xong, lại lấy ra một khối Năng Lượng Thạch trung cấp.
Phù Tang nhìn cục đá ngày càng ít linh khí không cao hứng: “Ngươi lấy Năng Lượng Thạch trung cấp ra làm gì, linh lực Năng Lượng Thạch cao cấp đều loãng thành như vậy, Năng Lượng Thạch trung cấp còn có thể dùng sao?”
“Tiền bối, ta còn muốn nhìn điểm khác biệt của hai thứ này có bao nhiêu lớn.” Mục Cẩn đem Năng Lượng Thạch trung cấp nắm ở lòng bàn tay.
Linh khí trong Năng Lượng Thạch trung cấp không đến một phần mười Năng Lượng Thạch cao cấp, tạp chất so với Năng Lượng Thạch cao cấp còn nhiều hơn, tiêu phí khá nhiều Thời gian mới có thể hấp thu xong linh khí trong Năng Lượng Thạch trung cấp.
Mục Cẩn cảm thán một câu: “Hấp thu linh lực trong Năng Lượng Thạch trung cấp quá khó khăn.”
“Ai kêu ngươi không nghe lời, làm loại sự việc tốn công vô ích này, vừa lắm!” Phù Tang vui sướng khi người gặp họa mà trào phúng nói, tâm tình còn thoải mái không ít.
“Còn có Năng Lượng Thạch cấp thấp.” Mục Cẩn đem Năng Lượng Thạch cấp thấp cầm trong tay, không cần cảm thụ cũng biết linh khí trong này cực kỳ bé nhỏ, nguyên tử cục đá(?) cơ hồ đều màu đen, tạp chất trong linh khí càng nhiều.
“Đừng nói với ta ngay cả cục đá này mà ngươi cũng muốn dùng thử một lần!” Phù Tang mặt đen đến không thể đen hơn, nhìn một màn này y phi thường muốn từ thức hải Mục Cẩn nhảy ra đánh cho một trận.
Mục Cẩn vội giải thích: “Tiền bối, ta lấy Năng Lượng Thạch cấp thấp ra chỉ đơn thuần muốn xem thôi.”
“Ngươi dám dùng một lần thử xem! Mau đem cất cái cục đá vô dụng này đi!” Phù Tang nhìn Năng Lượng Thạch cấp thấp mà cảm thấy cay mắt: “Ta biết trong cái dây xích kia còn có mấy khối cao cấp Năng Lượng Thạch, ngươi đem chúng nó lấy ra mà dùng, khỏi phải dùng mấy cục đá vô dụng này, phỏng chừng đem mấy cục đá cao cấp trong dây xích ra dùng xong ngươi cũng có thể đến luyện khí tầng bảy.”
Nhìn Mục Cẩn đem Năng Lượng Thạch cấp thấp thu vào không gian trong vòng cổ, lấy ra Năng Lượng Thạch cao cấp, Phù Tang như cũ ở trong thức hải Mục Cẩn mà ghét bỏ nhắc mãi: “Thiên phú miễn miễn cưỡng cưỡng, tu luyện không nỗ lực, chỉ biết lười biếng ham chơi, người như ngươi ở thời đại Thần Ma, thời đại Tiên Linh, nhiều nhất chỉ có thể sống đến hai tuổi.”
Mục Cẩn cười nhẹ một tiếng: “Đa tạ tiền bối giúp ta sống lâu thêm một tuổi.”
Phù Tang đang ghét bỏ tức khắc biến thành đắc ý: “Muốn cảm tạ ta phải hảo hảo tu luyện, sớm ngày đem linh khí tích đủ để ta mở ra vực ngoại không gian.”
“Được.”