Phù Tang dưới sự "khẩn cầu" của Mục Cẩn rốt cuộc xụ mặt chỉ cho cậu một phương hướng.
Chợt lúc Mục Cẩn đang di chuyển, bên cạnh cổ tay cậu một âm thanh bất ngờ la to, tiếng nói không có tình cảm vang lên: “Cảnh báo cảnh báo! Phóng xạ quá cao, không cần tự ý đi lại!”
“!!!” Mục Cẩn lúc này mới phát hiện mình mang một cái vòng tay màu trắng dán sát trên da, hắn kinh ngạc mà nhìn cái thứ này, vẻ mặt kinh hỉ cùng khó có thể tin.
Đồ vật có thể nói, chẳng lẽ là có khí linh Linh Khí?
“Đừng nghĩ quá nhiều, thứ này kêu quang não, là hàng rẻ tiền mà mỗi người ở thế giới này đều có.” Phù Tang lại lần nữa tức muốn hộc máu mà mở miệng, “ Lúc ngươi tỉnh lại có hảo hảo mà xem ký ức của thân thể này không vậy? Uổng công ta dùng sức lực đem mấy cái kí ức đó……”
Ý thức được chính mình nói nói nhiều, Phù Tang lập tức ngừng lại, phi thường táo bạo mà ở trong thức hải Mục Cẩn quát: “Hiện tại! Ngay! Lập! Tức! Đem mấy cái ký ức đó ra xem cho ta!”
Có Phù Tang nhắc nhở, Mục Cẩn lúc này mới chú ý tới trong thức hải của mình có một đoàn ánh sáng nhạt, đoàn ánh sáng nhạt màu này là toàn bộ sự tình mà chủ nhân thân thể này trải qua, hắn chạy nhanh dùng thần thức đụng vào đoàn ánh sáng nhạt này.
Ký ức mười tám năm điên cuồng mà dũng mãnh tràn vào thức hải Mục Cẩn, hắn thế mới biết mình cùng Phù Tang tới một địa phương được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tinh-te-lam-ong-trum-trong-trot/175593/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.