Lúc này, y đang bước đi trên đường nhỏ, xung quanh cũng không có người nào khác.
Trầm Ô yên lặng tiến tới, cùng y đi song song với nhau. Thân thể xuyên qua nhánh cây cùng chướng ngại vật, cũng không để lại bất kỳ vết thương nào
Không giống với lần trước cùng Trầm Ngân đi dạo đêm Thất Tịch, xuân tâm nhảy loạn. Lần này, Trầm Ô chỉ cảm thấy thâm tâm vô cùng bình lặng.
Hai con người ở hai mốc thời gian khác nhau, mặc dù chung đường, nhưng chung quy vẫn là chú định không thể dắt tay nhau.
Cả hai cứ đi mãi, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới rời khỏi được rừng hoa, đi tới hậu viện Trầm phủ. Mà cũng vào lúc này, cao trào của đoạn ký ức này rốt cuộc mới chịu xuất hiện.
"Tạp chủng nhà ngươi, khi nãy là dùng con mắt nào đến trừng chúng ta. Thật đem mình coi thành thiếu gia của Trầm phủ rồi à?"
"Trừng? Ngươi còn dám trừng? Đánh chết ngươi..."
Theo động tĩnh nhìn lại, Trầm Ô mới phát hiện thì ra ở cách đó không xa, có một trận ẩu đả đang diễn ra.
Nói là ẩu đả, chi bằng nói là có hai tên nô bộc đang không ngừng đấm đá lên trên người một thiếu niên nhỏ tuổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trầm Ngân, hai tên nô bộc mới dừng tay, kinh nghi ngẩng đầu. Một khắc nhìn thấy y, cả hai đều biến sắc mặt. Nghĩ cũng không nghĩ, liền đã lập tức xoay người bỏ chạy.
"Đứng lại!" Trầm Ngân thấp giọng quát khẽ. Cũng nhanh chóng chạy về phía này, muốn đuổi theo. Nhưng ngặt nỗi hai tên nô bộc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/727139/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.