Nói xong, Trầm Ngân liền ngồi thẳng dậy. Nhưng lời nói kế tiếp của y, lại khiến Mộc Cẩn không khỏi sững người :"Ngươi tại sao lại nói như vậy? Không muốn thấy ta làm Trầm Ô khó chịu sao?" "Không phải, Mộc Cẩn không có ý đó." Sợ Trầm Ngân hiểu lầm, Mộc Cẩn liền hoảng loạn xua tay, giải thích :"Nô tỳ chỉ là sợ ngài chọc giận Vương thượng, khiến ngài ấy trút giận lên người ngài mà thôi." "Nô tỳ chỉ muốn nhìn thấy công tử sống vui vẻ, thoải mái." Trầm Ngân nâng mắt, ánh mắt thâm sâu như biển bất ngờ lại chú mục vào trên người Mộc Cẩn. Y cứ như vậy nhìn nàng, không nói không rằng, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có. Cách nhìn này, cũng làm Mộc Cẩn không khỏi hoảng thần. Nào ngờ, lời nghi vấn mà y thốt ra, lại khiến nàng càng bối rối hơn :"Mộc Cẩn, ngươi thích ta sao?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Trầm Ngân cũng đã chắc được chín phần. Bởi vì thông qua biểu hiện của Mộc Cẩn, y liền đã nhìn thấu hết thảy tâm tư của nàng. "Công tử, nô tỳ..." Mộc Cẩn nâng mắt nhìn Trầm Ngân, mỹ nhan đều không nhịn được mà đỏ lên. Thế nhưng, hành động bạo dạng mà nàng làm ra kế tiếp, lại khiến Trầm Ngân không khỏi sửng sốt. Bởi vì nữ tử này, thế mà lại nhào tới, ôm chầm lấy y. "Công tử, nô tỳ xác thực là rất thích ngài. Nô tỳ cam tâm tình nguyện vì ngài sinh nhi dục nữ, không lời oán trách." Đối với lời bày tỏ tình cảm của nàng, sự chú ý của Trầm Ngân lại có chút sai lệch :"Ngươi nghe lén ta và Trầm Ô nói chuyện?" "Công tử, nô tỳ không phải cố ý. Nô tỳ chỉ là tình cờ nghe được mà thôi..." Mộc Cẩn đỏ bừng mắt, cuống quýt giải thích. Nhìn gương mặt thanh tú mềm yếu của nữ tử, Trầm Ngân liền thở dài, lắc đầu khuyên nhủ :"Ta chỉ là một kẻ vô dụng, sống tạm bợ, luồn lách qua khe hở để sinh tồn mà thôi. Ngươi có biết, những lời ngươi nói ra, sẽ mang đến hậu quả thế nào không? Trầm Ô sẽ giết ngươi..." "Nô tỳ biết. Nhưng nô tỳ không oán không hận." Mộc Cẩn lắc đầu, thần thái trên mặt cũng nhu hòa xuống, đạm thanh trần thuật :"Ngoại trừ Vương thượng ra, thì công tử chính là nam nhân duy nhất mà nô tỳ tiếp xúc từ trước tới giờ." "Xin công tử đừng chiết sát bản thân như vậy. Công tử là người thanh cao, lòng dạ ngay thẳng không nhiễm ô uế phàm trần. Nếu không phải bị Vương thượng...lăng nhục, nô tỳ tin tưởng ngài sẽ trở thành người đỉnh thiên lập địa..." "Ngươi cho rằng ta là nam sủng của Trầm Ô?" Từ trong lời nói của nàng tìm tới chút ẩn tình, Trầm Ngân liền khẳng định nàng chắc hẳn đã hiểu lầm gì đó rồi. Cho rằng Trầm Ngân xấu hổ vì bí mật bị phát hiện, sợ y đau buồn, Mộc Cẩn liền lập tức cầm lấy tay y, lắc đầu nói :"Không phải, nô tỳ biết công tử nhất định là không cam lòng chịu đựng khinh rẻ như vậy. Đó không phải là ý muốn của ngài." "Công tử, xin ngài cho Mộc Cẩn một cơ hội đi. Xem như là tưởng niệm cũng được. Mộc Cẩn muốn mang thai hài tử của ngài, lại đem nó nuôi dạy thành người..." Đối với nữ tử bởi vì lâm vào ái tình mà nảy sinh suy nghĩ ngây thơ như Mộc Cẩn, Trầm Ngân chỉ cảm thấy vừa ảo não, lại vừa bất đắc dĩ. Nàng suy nghĩ quá mức đơn giản. Nhưng hiện thực sẽ tàn khốc hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều. Một khi nàng mang thai, nàng sẽ buộc phải rời khỏi Ma cung. Sau đó, nàng cùng hài tử phải một thân một mình bươn chải giữa vô tận bể khổ của thế gian, một bên lại phải chịu đựng ánh mắt miệt thị của thế nhân. Một là nàng sẽ hỏng mất, hai là sẽ buông bỏ hài tử của mình. Gần như sẽ không xuất hiện lựa chọn thứ ba. Cho dù có đi nữa, thì e rằng đó cũng chỉ là có một con đường...chết. "Công tử..." Nhìn gương mặt tuấn lãng gần trong gang tấc này, trong mắt Mộc Cẩn liền dâng lên vẻ si mê. Nàng nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Trầm Ngân, đem môi thơm dâng lên, hôn lên khóe môi của y. Trên môi truyền tới cảm giác mềm mại như bông, ánh mắt Trầm Ngân vẫn vô cùng lãnh tĩnh nhìn về trước. Không cự tuyệt cũng không đáp lại. "Các ngươi đang làm gì!!?" Bỗng dưng, một tiếng 'ầm' vang lại đột ngột chấn động lỗ tai, khiến cả hai không khỏi cả kinh, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng. Lúc này, cửa gỗ đã bị người từ bên ngoài đá văng. Ván cửa thậm chí còn khẽ lắc lư, giống như lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài. Ánh vào mắt, chính là bóng người cao lớn mặc long bào của Trầm Ô. Lúc này, hai mắt hắn đã đỏ bừng như nhỏ máu, toàn thân căng cứng, như một đầu hùng sư bị xâm phạm lãnh thổ. Không khó để tưởng tượng những lời cả hai nói khi nãy, nhất định là đã bị hắn nghe thấy hết. Trầm Ngân còn tốt, chỉ là hơi kinh ngạc thoáng qua, liền đã lập tức bình tĩnh lại. Còn Mộc Cẩn, thì đã bị dọa đến hoa dung thất sắc, tựa như một khối đá ngây ra tại chỗ. Nhìn thấy cả hai dính lại một chỗ với nhau, Trầm Ô chỉ cảm thấy dây thần kinh giống như dây đàn, bị đứt thành hai mảnh. Lập tức sải bước đi tới, bắt lấy tóc Mộc Cẩn lôi ra khỏi người Trầm Ô. "Ai cho ngươi động vào người của bổn vương! Y là của bổn vương, là ai cho ngươi lá gan động vào y!" "Vương thượng...Vương thượng..." Trầm Ngân nhíu mày, lập tức đứng dậy, cưỡng ép đem tay Trầm Ô gỡ xuống, lớn tiếng nói :"Trầm Ô, ra tay với một nữ nhân như nàng, ngươi có còn là nam nhân nữa không!" "Hức...công tử..." Tóc vừa được gỡ ra từ trong tay Trầm Ô, Mộc Cẩn liền đã toàn thân vô lực ngồi thụp xuống đất, đẫm lệ nhìn Trầm Ngân chắn ở trước người mình. Không nhìn nàng, Trầm Ngân chỉ lạnh mặt, không cấm cãi lại quát :"Không muốn ta và ngươi cùng chết liền lập tức cút nhanh một chút!" Lệ nóng đầy mặt, nhưng biết Trầm Ngân nói đúng, nên Mộc Cẩn cũng không dám cãi lại. Sau khi áy náy nhìn y, nàng liền đã lập tức bò dậy, chạy ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]