Trầm Ngân quay về Vô Gian Điện, không ngờ rằng lại bắt gặp Trầm Ô đang ngồi ở trong thiên điện của mình. Y sử một ánh mắt cho Mộc Cẩn. Ngay lập tức, nàng liền hiểu ý mà lui ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
"Không có chính vụ cần phải xử lý sao? Hôm nay là ngọn gió nào thổi Ma vương đại nhân đến phòng của ta vậy a?"
"Đi dạo về rồi?" Không giống với bộ dạng đáng ghét trước đây, chỉ mới nửa năm, thái độ của Trầm Ô dành cho Trầm Ngân cũng đã sớm thay đổi 180°.
Hắn cười đứng dậy, cũng không hỏi y đi dạo ở đâu, đã làm những gì. Sau khi chạy tới liền vịn lấy vai y, đem y kéo đến bên giường, để y ngồi xuống :"Bổn vương có bất ngờ muốn cho ngươi."
Nói xong, không để Trầm Ngân truy hỏi, Trầm Ô liền đã chạy đi đem một cái ghế dời tới một chỗ cách y không xa. Sau khi ngồi xuống, liền từ trong giới chỉ lấy ra một cây đàn tỳ bà.
Song đồng vốn ẩn chứa hiếu kỳ của Trầm Ngân, một khắc nhìn thấy đàn tỳ bà cũng liền không khỏi âm u xuống.
Phát hiện thần sắc biến đổi trong nháy mắt của y, sợ y hiểu lầm chính mình đang cố tình khiêu khích y, Trầm Ô liền nhanh chóng giải thích :"Ngươi đừng loạn nghĩ, bổn vương chỉ là muốn tấu một khúc nhạc cho ngươi nghe mà thôi."
"Ồ? Đệ đệ cũng biết đánh đàn tỳ bà sao?" Nghe lời giải thích của hắn, nét mặt có phần dịu đi, nhưng Trầm Ngân vẫn không khỏi bán tín bán nghi.
Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/727126/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.