Sylve nhìn thấy Phúc Nhạc trông cứ như bị đả kích nặng nề, chỉ vào gốc cây nhân sâm ra quả đỏ thẫm kia lo lắng hỏi: “Tiểu Nhạc, cái này, không đúng sao?”
Phúc Nhạc phục hồi lại tinh thần, khoát tay nói: “Chính là cái này, chú Sylve không cần lo lắng, Haren có thể khỏe lên mà.” Dừng một chút lại nói: “Lát nữa cháu cũng giúp chú bắt mạch nhé.” Chỉ cần không phải là bệnh đặc biệt bộc phát nặng, kể cả ung thư, trung y cũng có thể giảm bớt một phần, thậm chí chậm rãi chữa khỏi, nhưng mà nó cũng có khuyết điểm, hiệu quả quá chậm.
Tình huống giống Haren cùng Sylve, tây y không dùng được lắm, chỉ có chậm rãi điều dưỡng mới có thể khỏi hẳn,Phúc Nhạc đi theo sư phụ cũng gặp qua không ít loại người có chứng khí hư thể yếu, cho nên mới dám nói đến chắc chắn như vậy.
Sylve sửng sốt, lập tức cảm kích mà cười cười, ôn nhu nói: “Không cần miễn cưỡng đâu Tiểu Nhạc, chú đã quen rồi, không cần để ở trong lòng.”
Có thể làm cho Haren khôi phục khỏe mạnh đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi, đối với bản thân y cũng không quá để ý.
Không thể không nói hai cha con nhà này thật giống nhau, sự sợ hãi tích luỹ hàng năm đối với tật bệnh không thể dễ dàng vì Phúc Nhạc xuất hiện mà kỳ tích lập tức biến mất không còn bóng dáng, không có cảm giác an toàn khiến thú nhân cùng giống cái trong lòng khó an, sức mạnh cường đại như vậy liệu có đưa tới lửa giận cùng trừng phạt của thần minh hay không? Tiểu tế ti làm người ta tôn kính có thể bởi vì cứu bọn họ mà trả giá đại giới hay không?
Không thể không nói, mọi người ở thế giới này đa số đều thiện lương thuần phác như vậy.
Phúc Nhạc cười cười không nói lời nào, cậu không thạo giải thích lắm, vẫn là dùng hành động để chứng minh thì tốt hơn. Cho dù là ở trên địa cầu, lúc các loại thuốc tây mới xuất hiện, bao gồm cả giải phẫu, phóng xạ, quá trình trị bệnh bằng hoá chất cũng không thiếu trở ngại cùng hoài nghi, "giấu bệnh sợ thầy" này rất khó bị ngôn ngữ đả động, Phúc Nhạc cũng hiểu được, chỉ cần từ từ sẽ đến, nhất định sẽ cải thiện được hiện trạng này.
Đã không đơn giản chỉ vì báo ân đối với vị thần minh không biết có tồn tại không của thế giới này đã chữa khỏi chân cho mình nữa.
Có thể trợ giúp những người mới quen đã có thể vô tư vô tâm mà giúp đỡ mình, còn làm bạn bè với họ, nội tâm Phúc Nhạc cũng rất thỏa mãn. Đây đại khái chính là cuộc sống mà cậu mà hằng đeo đuổi đi. Ngay từ đầu đem cái gọi là trị bệnh cứu người cho là một loại sứ mệnh cùng trách nhiệm, cho tới bây giờ càng nhiều hơn một chút tình cảm nói không rõ, không hề có một tia tiếc nuối cùng miễn cưỡng.
Bởi vì không có công cụ đào sâm chuyên dụng, Phúc Nhạc đành phải để Sylve hỗ trợ tìm đến một khối xương thú mỏng miễn cưỡng dùng tạm, cái lộc cốt thiên tử đào sâm này khi còn bé cậu cũng gặp qua một lần, những người đào sâm ở núi Trường Bạch đào được sâm dại còn non sẽ được lời lớn khi bán lại cho hiệu thuốc đông y (chuyên bán thuốc, không khám bệnh),lúc cậu đi theo sư phụ già cùng đi hiệu thuốc đông y có gặp qua một lần.
Người nọ mặc cái áo da màu đen, bên hông dắt cái tẩu thuốc, kéo một cái xe bên trên có rất nhiều những công cụ kỳ kỳ quái quái, từ búa cưa tử, đến lộc cốt thiên tử. Người đào sâm kia nói cho cậu biết, rễ nhân sâm rất yếu ớt, rụng, đứt một rễ sẽ không bán được giá tốt, cho nên đi đào nhân sâm mới yêu cầu công cụ chuyên môn.
Lại nhìn một mớ dược liệu được trồng như trồng rau thế này, Phúc Nhạc cũng buông tha, không trông cậy vào bán lấy tiền, chỉ cần dược tính đủ là được, xuống tay cũng không chú ý nhiều.
Hơn nữa tình yêu của chú Sylve với Haren khiến cậu rất hâm mộ cùng kính nể, về tình về lí cậu cũng không thể mặc kệ chú Sylve vẫn luôn suy yếu như vậy mà sinh sống. Cậu chưa từng trải qua thân tình ấm áp như vậy, có lẽ khi còn bé người nọ cũng đã từng yêu thương cậu như vậy, chi là cậu không nhớ rõ mà thôi. Là một ma phụ không hề có quan hệ huyết thống lại có thể yêu thương con mình đến vậy, thân là người đứng xem, Phúc Nhạc cũng bị cảm động .
Sylve đứng một bên nhìn kỹ học tập, y thật không nghĩ tới, thì ra thứ có thể chữa khỏi cho Haren lại ở ngay sau nhà. Loại sự thật khiến người ta khiếp sợ này khiến y thấy ảo não, nếu phát hiện sớm một chút thì tốt rồi…Nhưng nghĩ lại, nếu như Phúc Nhạc không nói ra chỉ sợ cả đời này y cũng không biết mấy thứ này có tác dụng thần kì đến vậy?
Phúc Nhạc cũng chưa nhìn qua người ta nhổ sâm thế nào, bẻ hai gốc thoạt nhìn có vẻ là nhân sâm năm mươi năm đưa cho chú Sylve, nghĩ một chút, vẫn là tạm thời buông tha cho vài cọng linh chi kia. Đứng lên vỗ vỗ đất trên người, Phúc Nhạc nhìn một mảnh ruộng thuốc mọc hoang này, như trước vẫn có cảm giác nóng nảy, quả thực là các loại sụp hố ( bị lừa đảo )… Thân là người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cậu thật sự rất muốn túm mớ cây kia lại hỏi một câu tại sao chúng mày lại có thể kiên cường mà sinh sống ở nơi đất ấm độ cao thấp hơn mực nước biển này được chứ?!!
Loại tình huống không khoa học này khiến cậu quả thật rất muốn đuổi đống địa sâm (sâm núi) này về núi ở mà! Tức đến hộc máu mất!
Hít sâu, Phúc Nhạc tự nhủ mình là người trị bệnh cứu người, không nhìn, không nhìn…
Sylve không hiểu mà nhìn Phúc Nhạc đã bắt đầu nóng nảy, sắc mặt biến đổi liên tục, có chút chần chờ: chẳng lẽ cáu giận bất thường, đột nhiên trở nên rất kỳ quái, chính là đại giới phải trả của tế ti sao? \=)))
Phúc Nhạc không biết mình đã bị não bổ thành một tiểu tế ti đáng thương hy sinh mình cứu vớt người khác khiến người ta thương tiếc, sau khi làm tốt công tác tâm lý liền cùng Sylve trở về phòng.
Phúc Nhạc nói với Haren lượng dùng, dặn cậu ta nhất định phải đúng hạn “uống thuốc”, tiếp lại xem mạch cho chú Sylve.
Tình huống của Sylve phức tạp hơn một chút, Phúc Nhạc bắt nửa ngày, vẫn chần chờ không kết luận.
“Làm sao vậy, rất nghiêm trọng sao?” Lần này đổi thành Haren sốt ruột , đợi nửa ngày, không kiềm chế nổi, lo lắng hỏi.
Phúc Nhạc nhanh chóng lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là khí huyết đều hư nhược, tích tụ thành tật, bệnh lâu ngày nhập vào kinh lạc.”
“… ?” \=.\=?
Mọi người ở đây không ai hiểu Phúc Nhạc nói cái gì, Haren muốn lặp lại một lần, lại thấy khó đọc cực kì, tí nữa thì tự làm mình hôn mê.
Phúc Nhạc há mồm, giãy dụa nửa ngày, vẫn là không giải thích được. Chỉ cười nói: “Kỳ thật đừng lo, chậm rãi điều dưỡng thì tốt rồi.”
Sylvechỉ là có chút thiếu máu, chính là… tích tụ thành tật cái gì đó, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Cái này Phúc Nhạc cũng chưa nói ra. Chú Sylve trông cũng không để ý nhiều… Phúc Nhạc cũng không tiện nói thẳng ra.
Hai cha con nhà này đều là thể hư khí yếu, yêu cầu chậm rãi điều dưỡng, bình thường làm chút súp uống một chút hẳn là có thể có chuyển biến tốt, những phương thuốc khác cậu cũng có nhưng lại không có dược liệu trong tay, thật đúng là đau đầu mà.
Khám và chữa bệnh cho hai người xong, mọi người cũng thả lỏng nhiều, trên mặt Haren và Sylve cũng thêm vài phần tươi cười.
“Đúng rồi, tiểu Haren, cháu có biết tên ngốc Whorf kia là làm sao bị thương không?” Kanya thấy không khí vui vẻ không ít, chớp mắt tinh quái cườihỏi.
Haren sửng sốt, bĩu môi nhỏ giọng nói thầm: “Ai biết được ạ, hắn cũng chả chịu nói cho cháu!” Nhớ tới cái này trong lòng cậu ta liền rầu rĩ . Ngay cả chú Kanya cũng biết rồi, thế mà hắn ta lại chẳng chịu nói cho mình, mệt mình còn tưởng mình là bạn hắn chứ!
“Thằng nhóc thối đó là vì ai đó đi tìm cỏ thú hồn mà!” Kanya cười hì hì, không hề áp lực mà vạch trần chuyện này. Nếu trông cậy vào cái tên trầm muộn Whorf kia tự mình hành động, nói không chừng Haren đã bị ai đó đoạt mất rồi!
Hơn nữa Kanya suy xét cũng tương đối kĩ rồi, Haren có khả năng như vậy, tính cách lại sáng sủa hiền lành, với ai cũng cười tủm tỉm, không có tính cách già mồm cãi láo yểu điệu như vài giống cái khác, khiến người ta rất quý, hơn nữa đến lúc Phúc Nhạc trị khỏi bệnh cho Haren như vậy tuyệt đối sẽ có rất nhiều thú nhân chạy theo Haren như vịt, Whorf lại hay thẹn thùng, giống cái lại rụt rè, không có khả năng theo đuổi thú nhân, nói không chừng hai người sẽ không có cơ hội.
Làm một giống cái tại thế giới thú nhân có ngọn lửa bát quái rừng rực, Kanya nhất định là hy vọng người có tình sẽ thành thân thuộc! Hai người này rõ ràng là đã nhìn nhau vừa mắt rồi cơ mà.
Không thể không thừa nhận, người phát ngôn của nguyệt lão là không phân biệt địa vực cùng thế giới, không chỗ nào không có…
Sylve với Haren đều sửng sốt, Sylve phản ứng lại được đầu tiên, mỉm cười,trong mắt mang theo một tia vui mừng cùng trêu tức, nhưng không vội vã mở miệng, vẫn ung dung nhìn phản ứng của con mình. Không nghĩ tới mới chớp mắt, đứa nhỏ này cũng đến tuổi nên tìm kiếm bạn lữ rồi…
“Cỏ thú hồn?” Haren cả kinh nói, mày nhăn gắt gao: “Hắn không muốn sống nữa sao? !”
Lo lắng nhiều hơn, Haren còn có chút chua xót, không biết người này coi trọng giống cái nào, đã vậy còn liều mạng như thế! Cậu ta đột nhiên cảmthấy có chút ủy khuất… Vốn cứ nghĩ rằng quan hệ giữa mình và hắn ta cũng không tệ lắm, thế mà người ta đã có người trong cũng không biết.
Kanya và Phúc Nhạc vẫn luôn lén lút quan sát biểu tình của Haren lại phát hiện cậu ta không có vẻ vui hay thẹn thùng gì, trái lại… Càng thêm mất hứng ?
Sylve cũng có chút buồn bực, ba người nhìn nhau, không biết là làm sao.
Trên thực tế là mọi người đánh giá cao chỉ số EQ của Haren rồi, đừng nhìn người này lúc đùa giỡn Phúc Nhạc với Joe ra vẻ hiểu hết với lại thông minh, đến phiên mình thì lại không được thông minh cho lắm, thậm chí phản ứng có chút trì độn, dù sao cũng chưa yêu qua bao giờ, Haren có nghĩ nữa cũng không nghĩ đến Whorf là vì mình mà đi tìm cỏ thú hồn. Dù sao thì cỏ thú hồn đối với giống cái khoẻ mạnh cũng rất có sức hấp dẫn, có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể. Không phải chỉ có giống cái yếu ớt mới muốn có được nó.
Mọi người không hiểu ra sao, phản ứng này, rốt cuộc là có ý với Whorf hay là không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]