Giờ Tý canh ba,đêm khuya thanh vắng,nguyệt hắc phong cao…
Nghĩa địa một mảnh hắc ám,cây cối xung quanh tiêu điều,gió nhẹ lất phất mang theo thanh âm quỷ dị.
Dẫn dụ được đám hắc y nhân tới nghĩa địa,Cổ Ngự Ly nhanh chóng bay lên tàng cây tối nhất ẩn nấp xem kịch vui. Bất quá kịch vui còn chưa có xem hắn đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh…
“Hi,khỏe không?”
“…”
Phía sau đột nhiên có người vỗ vai hỏi thăm hắn,vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bộ dáng hết sức dọa người của ai đó.
Nếu như không phải hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại,e rằng đã bị nàng dọa cho rớt từ trên cây xuống.
“Sao vậy? Có phải sợ chết khiếp rồi không? Oa ahahaha…”
Cổ Ngự Ly lắc đầu,trong mắt mang theo sủng nịnh. Sau đó rất nhanh ra hiệu cho nàng im lặng.
“Tới rồi sao? Tốt lắm”
Ta nở nụ cười quỷ bị,sau đó dùng vài tiếng động dẫn dụ đám hắc nhân tới gần.
“Hộ pháp đại nhân,chắc bọn họ sẽ không đi vào nơi này đâu. Hay là…chúng ta đi nơi khác tìm?”
“…”
Tả Hữu hộ pháp yên lặng,rõ ràng Cổ Ngự Ly chạy tới đây,không thể là do nhìn lầm được. Nhưng nếu không phải nhìn lầm…chẳng lẽ hai người kia có phép phân thân?
“Trước hết chia nhau ra tìm,nếu như không thấy lập tức rời đi”
Cuối cùng Tả hộ pháp cũng mở miệng,có điều đám người chưa kịp giải tán đã bị vật thể màu trắng vừa xẹt ngang qua dọa cho hóa đá.
“Vừa rồi…là ảo giác phải không?”
Một người run run lên tiếng,rõ ràng là sợ hãi.
“Ngươi mắt có vấn đề gì sao? Nhìn lầm rồi”
Người vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-ta-thanh-vuong-phi/726457/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.