Sau khi rời khỏi Ma Giáo,Cổ Ngự Ly đem ta tới khách điếm gần nhất.
“Chờ ta”
Hắn tỉ mỉ đem ta đặt xuống giường,thối lui sang một bên,sau đó biến mất…
Thời gian chậm chạp trôi qua,dục hỏa gần như sắp thiêu đốt cơ thể,ta thống khổ vặn vẹo thân mình,ý thức đã bắt đầu rơi rớt từng mảnh.
Cắn chặt răng,ta không cho phép chính mình phát ra tiếng rên dâm dục.
…
“Nàng sao rồi?”
Cổ Ngự Ly bay vào từ cửa sổ khách điếm,vội vàng lấy ra từ trong tay áo một lọ dược nhỏ,nhanh chóng đổ vào miệng nàng. Nhìn thấy đôi môi phấn nộn vì kiềm chế dục vọng mà cắn đến rướm máu,ánh mắt hắn hiện lên một tia đau lòng. Càng thêm khâm phục bản thân nàng ngoan cường đến như vậy,kiêu ngạo đến như vậy…
“Dược này có thể khắc chế số lần bộc phát của Hoan Lực,thứ lỗi,dược của Mị Tình Y Sư không có loại nào có thuốc giải”
Thu hồi lọ thuốc,Cổ Ngự Ly thẳng tắp đứng ở đầu giường. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần phục hồi lại mới yên tâm thở ra một cái.
“Cái kia…ngươi có thể tránh xa ta một chút hay không?”
Ta thấp giọng mở miệng,dược tính vẫn chưa tan hết,không sợ nhất vạn…chỉ sợ vạn nhất.
“Ách…ta sẽ không là loại người đó”
Cổ Ngự Ly đỏ mặt, vội vàng thối lui tới ghế ngồi. Ánh mắt bối rối nhìn sang nơi khác.
Ta âm thầm thở dài…ngươi không phải là loại người đó…nhưng mà ta chính là loại người đó a. Chỉ sợ dược tính bộc phát,ta nhịn không được đem nam nhân xinh đẹp như hoa này ăn mất. Như vậy nhất định ta sẽ trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-ta-thanh-vuong-phi/726456/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.