“Nam Cung Ngọc, ngươi còn tiếp tục cười thì hãy biến khỏi tầm mắt của bản vương ngay lập tức!” Viêm Dạ sắc mặt đen lại, trừng mắt nhìn người đang cười khoái chí, lạnh lùng mở miệng. Viêm Dạ ánh mắt băng lãnh tựa như muốn giết người giải hận, hắn nhất định phải bắt cho được nữ nhân đáng chết dám đánh hắn hôn mê kia! “Ai nha nha, cười một cũng đâu có sao chứ.” Nam Cung Ngọc ý cười trên mặt vẫn không ngớt, tuyệt không sợ Viêm Dạ sẽ trở mặt. Ngày đó sau khi Viêm Dạ tỉnh lại biết được mình bị nữ nhân đánh hôn mê, hắn cho tới bây giờ chưa từng bị mất mặt như vậy, Nam Cung Ngọc lúc đó còn không thèm nể tình mà cười thật khoái chí. Chuyện này không thể trách Nam Cung Ngọc hắn, từ nhỏ đến lớn hắn luôn cảm thấy người bằng hữu này của mình không phải là người bình thường, chẳng lẽ thấy bạn mình cũng có ngày bị một nữ nhân đánh cho bất tỉnh nhân sự, người bằng hữu như hắn đây lại không thể cao hứng sao, phải nói là vô cùng cao hứng mới đúng. Ha ha ha ha, nghẹn không đến nửa giây, Nam Cung Ngọc lại nhịn không được cười lớn, đừng nói cười hai ngày, cho dù cười cả năm hắn cũng có thể cười được ý chứ, hắn rất tò mò muốn nhìn thấy nữ nhân đã đánh hôn mê Viêm Dạ trông ra sao. “hắt xì! hắt xiii!” mũi bỗng nhiên bị ngứa, sau khi Mạc Vi Miên liên tục hắt xì vài cái cô nhu nhu mũi. Ai đang ở sau lưng mắng cô vậy? lẽ nào là tên sắc lang Vương gia? Không đúng, không đúng, hắn đâu biết tên của mình, ách, hình như mình đã từng nói cho hắn biết tên, uống rượu say còn có thể nhớ rõ như vậy, hắn khẳng định sẽ ghi thù với mình cho coi. “ta đang hỏi ngươi tại sao không trả lời, thật là không hiểu quy củ.” Tổng quản rất không vui nhíu mày. Mạc Vi Miên bỗng giật mình, chút nữa quên là mình đang giả làm nha hoàn trong vương phủ, trước vẫn là ứng phó với lòng nghi ngờ của tên tổng quản trước mặt đã, cô cúi đầu thùy đầu, âm thầm hít một hơi thật sâu, nâng lên khuôn mặt có vẻ sợ hãi. “Nô tỳ tên là Xuân Hoa ạ.” Mạc Vi Miên cố gắng để lộ ra bộ mặt bất an, đầu không dám ngẩng lên nhìn tổng quản đại nhân, hai tay nắm chặt. Việc của cô vẫn còn gây xôn xao trong phủ đến tận bây giờ, vì lo mình sẽ bị phát hiện nên cô đã dùng bụi than quết lên mặt làm cho gương mặt của mình đen sì không ai có thể nhân ra nữa, có chăng là hỏa nhãn kim tinh mới có thể nhận ra. còn cái tên Xuân Hoa tên này hoàn toàn là do cô bịa ra mà thôi, ai bảo tên này rất phổ biến và cũng rất rất bình thường trong các cuốn tiểu thuyết và trên phim ảnh, như vậy sẽ không bị người khó dễ a, may là người đứng bên cạnh cô cũng tên là Thúy Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]