Hạ Noãn có thể đi nhanh như vậy chủ yếu là so bản thân đã luyện khí nhập thể. Cô không thích đi đường, vì thế liền đem linh lực thêm vào chân, tốc độ nháy mắt liền tăng lên, nếu không phải sợ bị người thường nhìn ra, cô có thể sử dụng thuật "súc địa thành thốn"(*),chớp mắt liền có thể di chuyển trên vài mét. (*)Súc địa thành thốn: cảm ứng địa khí, từ đó vận chuyển địa khí, đạt được cảnh giới "Thân bất động, đất di chuyển". Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, cô được đưa đến phố hoa kiểng và thú cưng. Đây một cả một phố đều là các loại động vật nhỏ, hoa và các loại thực vật địa phương, vừa vào liền có thể nghe thấy tiếng chim kêu, còn có cả tiếng anh vũ học nói. Động vật như thế này đối với Hạ Noãn cũng không mới lạ, đời trước nàng còn có cả linh thú cơ. Nhưng thực vật thì khác, ngoại trừ số ít các loại quá phổ biến ngày thường cũng thấy, hầu hết các loại ở đây thế giới kia của nàng đều không có. Ví dụ như hoa Lan, ở đây các chủng loại hoa Lan nhiều không đếm xuể, còn có rất nhiều, rất nhiều các loại hoa cỏ lạ khác mà cô không biết. Hạ Noãn đi một vòng, xem xong sơ qua rồi mới chọn một cửa hàng bán hoa tương đối xinh xắn bước vào. "Ông chủ, chỗ này hoa quý nhất là hoa gì" Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, đang ngồi xem TV, nghe thấy tiếng gọi, lập tức cười khanh khách nói: "Cô gái nhỏ à, hoa quý có nhiều lắm nha, xem cô muốn hoa thế nào." Nói xong, đôi mắt phi thường sắc bén đánh giá cô gái trước mắt. Quần áo vừa thấy là biết hàng hiệu, dáng người có chút nhỏ xinh, nhưng mặc cái váy nhỏ hết sức vừa vặn. Cô còn lớn lên đẹp, làn da trắng như tuyết, con ngươi trong trẻo, cho dù không trang điểm cũng xinh đẹp hơn mấy phần so với nhiều minh tinh. Trên tay lại cầm theo túi xách nhìn có vẻ cũng quý, chắn chắn là người có tiền. Hắn càng thêm thận trọng. Hạ Noãn nghĩ nghĩ, nói: "Càng quý càng tốt." Chủ tiệm ánh mắt sáng lên, gật đầu nói: "Vậy cô chờ một chút nha." Hắn xoay người đi phía sau, chỉ chốc lát đi ra tới, trên tay liền cầm hai bồn mang theo mùi hương nhàn nhạt, giải thích: "Hiện tại quý báu giá đều là hoa Lan trong nước, tiệm tôi hiện tại có hai loại này tương đối quý, giá cả cũng hơi cao nên chưa có ai mua. Một cái là xuân Lan, một cái là hàn Lan, cô nhìn xem có thích không. Nếu không thích thì cô cứ để số điện thoại lại đây, khi nào hàng mới nhập đến, tôi lập tức kêu người đưa qua cho cô xem." Hạ Noãn gật đầu, nàng cũng không hiểu nhiều, chỉ nhìn hai chậu hoa trước mắt: một chậu cây xanh biếc đang nở hoa nhỏ li ti, bườm hoa tuy ngắn nhưng rất sắc sảo, cánh hoa bên ngoài là màu xanh lục, chính giữa là màu tím phấn, thân cây cao chưa đầy hai gang tay. Một cây còn lại là hàn lan, cái này nhìn tổng thể như một cô nương mảnh khảnh, mới tới gần đã nghe một mùi hương hết sức nồng đậm. Hạ Noãn theo trường phái thực dụng, cô kỳ thật không hiểu rõ vì cái gì này hai cây này lại quý, còn có thể bán giá cao nữa. Cô thích hoa hồng dương của thế giới kia hơn, hoa đó giống như hoa sen của thế giới này vậy, nhưng không phải màu hồng phấn mà là màu đỏ như máu, mỗi cánh hoa đều mang năng lực chữa trị hết sức mạnh mẽ, dùng để luyện đan...... Nhưng cô hiện tại là muốn buôn bán ở trong thế giới này, vì thế Hạ Noãn vừa lòng gật đầu, hỏi: "Này hai bồn bao nhiêu tiền" "Một cái 3000 tệ, một cái 1500, thêm tiền thuế nữa thành 5000, cô muốn chuyển khoản hay trả tiền mặt" chủ tiệm cười tủm tỉm nhìn cô, có chút kích động. Hạ Noãn vẫn chưa trả tiền, trước tiên tra trên mạng xem giá thị trường như thế nào. Thế giới này được mỗi chỗ đó quá tốt, hầu hết tin tức đều được chia sẻ rộng rãi, muốn biết gì liền tra một chút là ra. Hoá ra giá cả bên ngoài bán còn muốn cao hơn một chút, nhưng hai cây này bán vậy còn lời chán. Theo đôi mắt cô nhìn được, trên mặt cây là một tầng tạp chất xám xịt, muốn đem hai cây này ép tới thân cây xơ xác, nếu không nhanh chóng xử lý, không bao lâu chắc chắn sẽ héo tàn. "Được, tôi chuyển khoản." Xác nhận giá cả, Hạ Noãn trực tiếp gật đầu. Ông chủ tiệm chắc lương tâm cũng cảm thấy áy náy, muốn đưa thêm mấy đóa hoa hồng: "Cái này liền tính là khuyến mãi." "Không cần không cần." Hạ Noãn chạy nhanh cự tuyệt, nàng đối với các loại khác thật không có hứng thú, liền một tay cầm túi hoa, thuận tiện hỏi: "Ông chủ, chỗ này của ông có thu mua hoa không? " Chủ tiệm vừa bán được một món hời, tâm tình thực tốt gật đầu,: "Thu chứ, cô nếu có cũng có thể đem tới bán, nhưng nhất định phải đặc biệt khoẻ mạnh nha, hoa lan kiều quý, không dễ nuôi sống." Hạ Noãn thỏa mãn cười, gật gật đầu: "Vậy tôi biết rồi." Chủ tiệm không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Cô cứ yên tâm, mấy loại hoa này lúc nào cũng được hoan nghênh, nếu không phải vợ con tôi đang bệnh, không có cách nào tự mình chăm sóc, bằng không tôi cũng không bán này hai chậu hoa này đâu." Đây là lời nói thật, hiện giờ nhu cầu sinh cũng cao hơn, trồng hoa nuôi chim từ xưa là thói quen phong nhã chỉ có gia đình giàu có mới có thể làm được. Hiện giờ muốn nếu ai muốn làm cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian, công sức chứ không đùa. Hai chậu hoa Hạ Noãn đem về đặt ở Thịnh gia, sau đó liền đi mua đồ ăn nấu cơm, còn nấu canh. Lúc mua đồ ăn, Hứa Tĩnh gọi điện thoại lại, nói là bạn bè Thịnh Ngật đến thăm, gọi cô về cùng nhau ăn cơm. Hạ Noãn không muốn ăn bên ngoài, đồ ăn không có linh khí ngược lại còn chứa mấy chất có hại, cô liền bảo mọi người chờ chút, chờ lát nữa mang cơm qua cùng nhau ăn. Hứa Tĩnh: "Vậy vất vả con quá, đừng làm quá nhiều, hai món được rồi. Không đủ ăn mình kêu thêm cơm hộp cũng được." Tuy rằng đãi khách như vậy không tốt lắm, nhưng bà không muốn để con dâu nhà mình vất vả. Hạ Noãn nói: "Được rồi, vậy từ từ hai tiếng nữa con mang tới nha." "Được được, đừng làm gì mệt mỏi nha con." Nấu cơm thật ra cũng không mệt, chỉ là rửa rau mới mệt thôi. Cũng may thế giới này tuy rằng linh khí không tích nổi, nhưng vẫn có một ít. Cô hiện giờ đã đưa linh khí vào cơ thể thành công, hơn nữa còn có Linh Căn thiên phú, cho dù nơi này linh khí ít ỏi, cũng đạt được cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí rồi. Có thể sử dụng không ít pháp thuật, rửa rau gì đó, trực tiếp dùng pháp thuật là được, còn có thể thuận tiện loại bỏ không ít tạp chất trong đồ ăn. Hứa Tĩnh rất thích đồ ăn cô làm. Không hiểu sao cũng cùng một món cải thìa xào thật đơn giản, qua tay cô liền ăn ngon hơn người khác làm vô số lần. Bà nghĩ chắc một phần do tâm lý bà thích Hạ Noãn quá nên ăn cũng thấy ngon hơn, chứ không biết thật sự đồ ăn của Hạ Noãn làm vốn ngon như vậy. Tuy nhiên bà cũng không nỡ làm cô vất vả, cho nên cũng không yêu cầu. Khi cô chủ động nấu cơm còn lo lắng cô mệt hoặc là bị thương, sau đó mua cho cô một đống quần áo, đồ ăn vặt để bồi thường. Cuộc đời Hạ Noãn lần đầu tiên có người cẩn thận tỉ mỉ quan tâm như vậy, ý cười vương vãi trên khóe miện, làm xong cơm cũng chưa biến mất. Đem bốn món ăn một món canh bỏ vào hộp giữ ấm, Hạ Noãn lại đi dùng linh lực tẩm bổ một chút hai cây hoa Lan rồi mới rời đi, vào bệnh viện. Không nghĩ vào bệnh viện rồi mới biết khách có việc nên mười phút trước đã rời đi rồi. Thịnh Ngật còn nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, trên ngăn tủ có thêm một giỏ trái cây, còn có một đống thực phẩm chức năng, viên dinh dưỡng. Hứa Tĩnh đem đồ ăn cẩn thận bày biện ở trên bàn, kêu Hạ Noãn ăn trước: "Noãn Noãn con ăn trước đi, để dì đút chút canh cho Tiểu Ngật đã." Hạ Noãn từ trong túi lấy ra cái ly nhỏ, đem ống hút trên mặt lấy ra: "Dùng cái này đi, càng tiện." "Oa, Noãn Noãn thật thông minh!" Hứa Tĩnh khen thưởng sờ sờ nàng đầu. Hạ Noãn cũng không ngượng ngùng tiếp nhận khích lệ, cọ cọ một chút, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, tươi cười làm hai má phúng phính càng thêm rõ ràng, làm người ta càng muốn sờ sờ. Thịnh Ngật: "......" Hắn khóe miệng đơ đơ, nhìn hai người này như mẹ con ruột ấy nhỉ.... Mắt hơi liếc liếc, hắn mới là con ruột của mẹ hắn mà, còn uống canh lại mang cái ống hút làm quỷ gì, hắn không muốn! Nhưng khi là chén canh tươi ngon đưa qua tới, chóp mũi lập tức tràn ngập mùi hương thơm ngon hấp dẫn! Canh này uống chắc ngon lắm đây! Cho nên hắn cứ im im, chết sống không mở miệng ý kiến, dời ánh mắt đi tỏ vẻ lảng tránh, tỏ ra bản thân thấy ống hút vô cùng vô dụng. Hạ Noãn ăn cơm ngon, bớt thời giờ nhìn đại vai ác đang ngậm ống hút, cười một chút, đôi mắt lưu li tròn xoe cười thành hình bán nguyệt, hai gò má càng nổi rõ lên như hai quả táo. Cô gái nhỏ cười thực đáng yêu, đặc biệt là làn da của cô nàng lại trắng trắng hồng hồng, căng mịn, Thịnh Ngật nhìn tự nhiên nổi lên ý muốn đi xoa xoa khuôn mặt cô, xem có phải bóng loáng căng mịn giống như nhìn bên ngoài hay không. Ngón tay Thịnh Ngật giật giật, bỗng nhiên phản ứng lại nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, giật mình đỏ mặt một cái, theo bản năng hút một ngụm canh lớn, sau đó liền bị sặc...... "Khụ khụ......" Thịnh Ngật nỗ lực phun ống hút ra, ho khan, khuôn mặt tuấn tú gầy ốm tức khắc đỏ lên, khí quản sặc đến nóng rát, đau đớn làm cả tim hắn cũng thắt lại, vì ho khan trên có mấy chỗ vết thương chưa lành trên người trên mặt cũng chịu khổ chung. Hứa Tĩnh luống cuống, không ngừng ấn chuông kêu bác sĩ: "Con trai, con làm sao vậy" "Sặc, bị sặc canh............" Thịnh Ngật nói xong, ba người trong phòng bệnh đều ngây ngẩn cả người. Thịnh Ngật: "Ê... con nói được rồi nè" Hứa Tĩnh: "!!! Con trai, con có thể nói thành lời rồi!" Hạ Noãn: "...... Ồ, hoá ra phục hồi giọng nói lại dễ dàng như vậy sao!" Giống như bác sĩ từng nói, hắn nhanh như vậy đã tốt lên nhiều, Hạ Noãn còn cho rằng Thịnh Ngật còn cần gần tháng mới có thể khôi phục tiếng nói. Nói cho cùng thì di chứng tai nạn xe cộ đâu thể này nhanh chóng phục hồi như vậy được. "Trời ạ!" Sau khi ngây người một lát, Hứa Tĩnh mới phản ứng lại được, hận không thể hét lên một tiếng, tốt xấu gì cũng cố kỵ đây là bệnh viện nên nhịn xuống, nhưng cũng kích động không thôi, lại một lần bắt lấy Hạ Noãn tay: "Noãn Noãn, con thật đúng là phúc tinh của nhà của chúng ta, nếu không phải nhờ canh của con, A Ngật cũng không thể nói chuyện nhanh như vậy." Thịnh Ngật sắc mặt phức tạp, khí quản kia đau đớn đã qua đi, hắn cả người đều bình tĩnh trở lại, nhìn mẹ hưng phấn, định phản bác đôi chút nhưng nhìn canh đặt trên bàn nước trước mắt, chợt nhớ tới nguyên nhân khiến mình nói chuyện liền câm miệng. Thôi được rồi, tính ra cũng đúng là nhờ cô mà. Hạ Noãn nhoẻn miệng cười, cũng không giải thích, để bà kích động nửa ngày, mãi đến bác sĩ lại đây kiểm tra. Kiểm tra kết quả đương nhiên là cái gì cũng tốt. Tiễn bác sĩ đi rồi, Hứa Tĩnh cơm cũng không muốn ăn, chỉ liên tiếp nhìn con trai mình, mãn tâm mãn nhãn đều là cao hứng: "Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, con trai à, phúc khí của con tới rồi đó." Thịnh Ngật khóe miệng cười gượng, do lâu không nói chuyện nên giọng nói có chút khàn khàn, quá mức trầm thấp, nghe không được tốt lắm: "Mẹ, nếu như vậy, ngươi đem chuyện của người đại diện làm nói cho con nghe đi." Tươi cười trên mặt Hứa Tĩnh lại lần nữa cứng đờ, làm bộ không nghe thấy đem canh chén đưa đến hắn bên miệng hắn: "ăn canh đi." Biết lúc này thương lượng tiếp cũng không thành công Thịnh Ngật không thất vọng, tiếp tục ăn canh. Hạ Noãn nhấp môi nhìn nhìn hắn. Hứa Tĩnh và hắn không giống nhau, Thịnh Ngật là người rất thông minh, cô sợ hắn nhìn ra mình không giống với trước kia, sau khi hắn tỉnh lại đều không dám truyền linh lực cho hắn, cũng không biết hiện tại tình trạng hắn có thể chống đỡ đả kích tiếp theo hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]