Chương trước
Chương sau
"Con trai a, con muốn đọc sách gì hay không? để mẹ lật cho con nhé!" Hứa Tĩnh cầm một quyển sách lịch sử Hạ Noãn mua lúc trước đem tới trước mặt Thịnh Ngật hỏi với đôi mắt trông mong.
Chỉ là người được bà hỏi lại mím môi, rõ ràng không có chút hứng thú. Ngay lúc hắn vừa tỉnh lại liền phát hiện thân thể mình tổn thương quá mức nghiêm trọng, xoay đầu thôi cũng không được. Lại xảy ra chuyện Hạ Noãn lau mình cho hắn, làm hắn bối rối mà tạm thời quên mất.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, Hạ Noãn ngồi nghỉ ngơi ở một bên, hắn mới phát hiện mình hình như đã thành người tàn phế. Thậm chí hai cái đùi cũng không cảm giác được, hai cánh tay chỉ cần hoạt động một chút thôi liền đau đến cử động nổi. Vậy mà hai người trợ lý suốt ngày đi theo giúp đỡ hắn, không biết làm gì đến giờ vẫn chưa thấy lộ diện. Mẹ hắn cũng không nhắc tới hai người bọn họ. Nhưng còn người đại diện của hắn thì sao? Bây giờ đang ở nơi nào...
Tất cả những việc này sau khi hắn bình tĩnh lại liền bắt đầu tự hỏi.
Con người khi đang thuận buồm xuôi gió, ít khi để ý đến người bên cạnh. Trước kia hắn cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay Thịnh Ngật nằm ở trên giường bệnh, chỉ mỗi đầu óc là có thể chuyển động, các mặt khác đều giống như người chết, hắn liền bắt đầu tự hỏi.
Nghĩ lại thì hắn đột nhiên phát hiện ra rất nhiều chi tiết mà hắn từng không để ý.
Khi hắn liên tục từ chối lời mời của các loại tạp chí thời trang, gameshow, sắc mặt người đại diện kia rất khó coi, nhưng cho dù khó chịu đến mấy, ông ta đều đem lửa giận trong lòng nén lại, bởi công việc của Thịnh Ngật chưa bao giờ do người đại diện làm chủ.
Vì chất lượng công việc, nếu trên công ty chỉ định người cho hắn mang theo, thì trước tiên phải để hắn chọn lựa. Trên cơ bản năm sáu cá nhân được công ty đề cử thì hắn sẽ ép công ty chỉ chọn một hai người mà thôi.
Hai người trợ lý kia là do người đại diện tìm giúp, quan hệ trên thực tế với hắn cũng không thân cận, chỉ đơn thuần là kiểu boss cùng cấp dưới.
Hiện giờ hắn đã xảy ra chuyện, nghe khẩu khí của mẹ hắn, tất cả đều là Hạ Noãn cùng bà chăm sóc hắn, vậy những người khác đâu rồi?
Thịnh Ngật động động môi, nói ra ba chữ: Chu Hoa Sâm.
Tuy rằng hắn không phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình cực kỳ rõ ràng. Hứa Tĩnh nhìn đã hiểu, tay cầm sách nắm thật chặt, gượng gạo mỉm cười nói: "Người đại diện con tương đối bận rộn, suốt thời gian này không xuất hiện, nhưng mà vẫn có gọi điện thoại lại đây, hắn nói chờ con tốt hơn một chút lại đến thăm."
Mắt phượng của Thịnh Ngật nhìn chằm chằm vào bà, rõ ràng là không tin. Hắn hay đóng phim, đã quá rõ ràng các kiểu biểu hiện trên khuôn mặt. Không tính là thông hiểu quá nhiều, nhưng nhìn biểu hiện của mẹ hắn, hắn dư biết bên phía người đại diện bên kia chắc chắn có vấn đề!
Hứa Tĩnh không dám nhìn thẳng vào hắn, vội vội vàng vàng đứng dậy, thân mình tròn tròn suýt chút nữa đụng ngã ghế dựa, bà kéo Hạ Noãn lại đây: "Noãn Noãn, cũng không còn sớm, nữa, dì đi ngủ trưa một chút, phiền con trông chừng Tiểu Ngật một lát nha."
Chuyện họ vừa nói đều rơi vào mắt Hạ Noãn, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nắm bàn tay lạnh lẽo của bà, khẽ truyền một chút linh khí nhàn nhạt vào thân thể hơi lạnh của Hứa Tĩnh, bảo hộ cho tim của bà. Cô khẽ gật đầu: "Dạ, dì đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm". Hứa Tĩnh kéo cô đi đến góc khuât chỗ giường nhỏ, chậm rãi lắc đầu, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Hạ Noãn hiểu rõ gật đầu, chờ bà nằm xuống mới ngồi vào ghế.
Mẹ Thịnh ở trong sách là bị nguyên thân chọc tức đến chết, có nghĩa là bản thân của bà cũng có bệnh. Hạ Noãn không chữa được bệnh, nhưng linh khí của cô cũng có tác dụng rất nhiều, trước giờ vẫn luôn chậm rãi điều dưỡng thân thể của cô, hiện giờ khá hơn nhiều. Nếu tương lai Thịnh Ngật biết chuyện tức giận đến điên thì bà cũng không đến mức xảy ra chuyện.
Cô mới vừa ngồi xuống, tròng mắt Thịnh Ngật nhìn trần nhà bỗng đảo qua dừng lại trên người cô, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Tầm mắt hắn quá rõ ràng, Hạ Noãn hơi không quen. Cô hẹn thùng cười, mắt cong cong, rơi vào trong mắt Thịnh Ngật làm hắn chột dạ không dám nhìn tiếp, yên lặng dời ánh mắt đi.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được trên ngón tay bị buộc một sợi chỉ nhỏ, hắn kinh ngạc nhìn qua, liền thấy Hạ Noãn ngượng ngùng gãi gãi đầu, hai chân nhỏ thon thon đang khoanh lại ngồi xếp bằng, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ: "Tôi muốn đả tọa nghỉ ngơi, nếu anh có việc gì liền động động ngón tay, tôi sẽ biết ngay."
Thịnh Ngật:......
Thịnh Ngật chưa bao giờ là người có tính tình dễ chịu, hiện giờ tâm tình đang bực bội, lập tức mặt lạnh băng, trừng mắt nhìn cô. Cô trông chừng hắn làm gì? Hắn là trẻ con sao?
Nhưng người bị hắn nhìn đã nhắm đôi mắt to trong trẻo như nước lại, lông mi thật dài không rung động, tiến vào tư thế nhập định.
Hắn không dời mắt đi, cho dù miệng hắn không thể nói, không lẽ ánh mắt nhìn chằm chằm như thế này còn không cảm nhận được sao.
Đáng tiếc hắn đã xem nhẹ sự kiên nhẫn của người trước mặt.
Phải biết rằng khi thực lực Hạ Noãn còn thấp kém, để sinh tồn phải có được càng nhiều tiên thảo càng tốt, cô có thể không nhúc nhích vài ngày để nhìn chằm chằm yêu thú bảo hộ, chờ lúc nó yếu ớt nhất để xử lý nó. Nên đối với phàm nhân như Thịnh Ngật, chuyện này thật quá dễ dàng.
Sau một lúc,Thịnh Ngật cảm giác được không khí xung quanh hình như dễ ngửi một chút, làm bản thân hắn cũng cảm thấy thoải mái không ít. Một cảm giác buồn ngủ chợt kéo đến, hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Hứa Tĩnh không muốn nói ra tình huống thực tế, Hạ Noãn cũng sẽ không làm trái ý bà. Hơn nữa Thịnh Ngật vừa mới thức tỉnh, tay còn chưa khôi phục, chơi di động cũng làm không được, chỉ có thể nằm hoặc là đọc sách một chút, bởi vậy nên mọi thứ đều trôi qua thật bình tĩnh.
Ngoại trừ...... hắn sau khi nhận thức rõ ràng tình huống thân thể của mình, tính tình cùng với tinh thần từ từ sa sút. Nhưng cũng không có cách nào, vấn đề thân thể chỉ có thể dựa vào chính hắn vượt qua, người khác không giúp được.
Hứa Tĩnh nhìn thấy cũng hiểu nhưng để trong lòng, Hạ Noãn chỉ có thể giúp bà nấu chút canh, để bà bồi dưỡng một chút, không đến nỗi gầy đi.
Mưa to liên tục hai ngày, thẳng đến ngày thứ ba, độ ấm cũng không cao, Hạ Noãn liền dựa theo kế hoạch ra cửa.
Trên người cô mặc một cái váy màu đỏ mà Hứa Tĩnh cố ý mua, thật phù hợp với làn da trắng như tuyết của cô. Do ở lâu trong bệnh viện nên hôm nay sắc mặt Hạ Noãn có phần hơi tái nhợt, phối hợp với nhau nhìn có chút thê lương, yếu ớt. Cô gái nhỏ thật xinh đẹp, quần áo cũng xinh đẹp, tuy rằng dáng người cô hơi nhỏ một chút, nhưng trang phục lại rất vừa vặn, từ xa đã thấy vô cùng động lòng người.
Không ít người đi ngang qua đều không nhịn được quay lại nhìn thêm một cái, sau đó tán thưởng một tiếng.
Một đứa bé khoảng bốn năm tuổi lăn tăn ở đâu chạy tới, mặt ngượng ngùng cắn cắn ngón tay, nhìn Hạ Noãn nói: "Chị ơi, chị thật xinh đẹp quá."
Không biết là bị nguyên thân ảnh hưởng hay sao, dù trong lòng có chút thấp thỏm vì đang muốn ra ngoài thăm dò chuyện buôn bán, khuôn mặt đang căng thẳng chợt nở nụ cười tươi, dừng bước: "Cảm ơn em."
Thế giới hiện đại thật tốt, cô không cần che giấu dung mạo của mình, cũng không cần lo lắng sẽ bị đại năng giả nào đó bắt được đem về làm lô đỉnh.
Có người cười rộ lên, chính là là hoa nhường nguyệt thẹn, làm người người kinh diễm, dung nhan Hạ Noãn bởi vì được linh khí bồi dưỡng mà càng thêm hoàn mỹ. Vốn dĩ đã xinh xắn, hiện giờ nói là trời cao tỉ mỉ tạo hình cũng không quá, hơn nữa trên người nàng bởi vì tu luyện một thời gian mà hình thành khí chất, không giống người thường. Cho nên vừa nở nụ cười đã làm không khí xung quanh đột nhiên sáng sủa hẳn, như ánh sáng từ trên cao soi rọi xuống trần vậy.
Trông thấy nụ cười này không ít người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, còn có mất người trực tiếp thất thần, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã. Túc Phương đang đứng gọi điện thoại, trông thấy vậy liền sửng sốt, nửa ngày không nói được tiếng nào, lát sau mới oa oa kêu to với người bên trong điện thoại.
"Mẹ nó, tao tìm được rồi!"
Nhóc con thấy Hạ Noãn cười, m miệng nhỏ khẽ nhếch, tay nhỏ mũm mĩm đều nhịn không được nắm nắm tay, vẻ mặt kích động, ngây ngô cất giọng nói: " Chị xinh đẹp ơi, chị làm vợ em nhé!"
Mới vừa nói xong, một người phụ nữ trẻ tuổi chạy lại lập tức đem thằng bé bế lên, đau đầu nói: "Ai da... cái thằng nhóc này, mới vừa nhìn qua nhìn lại một chút mà đã không thấy đâu." Lại nhìn Hạ Noãn nói: "Thật ngại quá, thằng nhóc này tương đối nghịch ngợm."
Hạ Noãn cười lắc đầu: "Bé đáng yêu mà."
Ầm ĩ một lúc cũng bế được thằng bé đi, tâm tình Hạ Noãn tức khắc cảm thấy khoan khoái. Lúc nãy vừa bước chân ra khỏi cửa còn thấy căng thẳng, bây giờ đã tiêu tán hết. Thật ra cô chỉ muốn cố gắng tìm cách kiếm tiền để giúp đỡ Thịnh gia một phen, nhưng nếu không giúp được thì cũng không có gì. Rốt cuộc mặc kệ thế nào, Thịnh Ngật vẫn là sẽ quật khởi lên được, mà cô, dù bây giờ không kiếm được tiền, về sau cũng có thể tìm chỗ dùng linh khí trồng rau, chắc cũng kiếm được không ít. Cũng không cần thiết vì kiếm tiền mà thấp thỏm bất an.
Hạ Noãn nghĩ thông suốt, bước chân nhẹ nhàng rất nhiều, váy đỏ phiêu dật theo bước chân cô bay bay, mái tóc thật dài của cô cũng tung bay sau người, nếu hiện tại có cái camera, Túc Phương cảm thấy chính mình có thể lập tức chụp được một bức ảnh nghệ thuật.
Ánh mắt hắn sáng lên, bước theo sau, trong miệng vẫn còn nói điện thoại với người bên kia: "Không phải vừa nói muốn tìm một vị khách mời thật xinh đẹp sao, tao vừa được một người, quá xinh đẹp, vừa lúc đám cố cựu kia giá trị nhan sắc đều không còn nữa, cô gái nhỏ này sẽ tạo thành điểm sáng lắm đây."
Người trong điện thoại nghe xong, không chút nghĩ ngợi liền quở trách: "Não mày đi công tác rồi à? Giờ này mà tìm một cái bình bông xinh đẹp chẳng phải đá con người ta ra làm bia cho đám người trên mạng mắng chửi hay sao"
Túc Phương kiên định lắc đầu, nói: "Mày yên tâm, cô bé này chắc chắn sẽ không bị ai mắng. Tại mày không thấy, người đâu mà ngũ quan thực hoàn mỹ đến không lời gì để nói. Hên quá hôm nay tao ra đường có đeo mắt kính, lúc cô nàng cười rộ lên ngọt đến thấm vô lòng luôn. Thật sự quá xinh đẹp, có vài người xung quanh đều thiếu chút nữa đâm đầu vô cột. Đây là thật sự, chắc chắn là tiểu tiên nữ, chỉ bằng khuôn mặt thôi cũng dư sức có thể xuất đạo gây sóng gió, mày có tin không "
"Ha ha ha......" Ăn nói khoa trương như vậy, hắn tin hắn làm chó!
Đối phương quá mức lãnh khốc, Túc Phương cũng không muốn cùng hắn tiếp tục cãi qua cãi lại, đặc biệt là...... Tiểu tiên nữ này hình như chân hơi quá dài, mới một lát mà đã kéo ra khoảng cách đáng kể với hắn.
Hắn lập tức cúp điện thoại, đuổi theo kêu í ới: "Cô gái ơi, từ từ chờ tôi chút...... Cô gái......"
Người đi trên đường nhìn hắn bằng ánh mắt thập phần kỳ quái, ơ kia sao có ông chú già lại đuổi theo một cô gái nhỏ làm gì...
Mà người bị hắn kêu tuy hai chân mảnh khảnh nhưng tốc độ di chuyển lại cực nhanh, thậm chí càng lúc càng nhanh, biến mất ở trước mắt hắn.
Đuổi theo nửa ngày, Túc Phương có lúc còn vắt chân lên chạy, lại thấy cô gái nhỏ đã leo lên một chiếc xe rồi biến mất trong biển người tấp nập.
Túc Phương mệt đến le lưỡi: "Mẹ nó...tốc độ này, này chắc vận động viên thi đi bộ nhanh quá"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.