Kiếp trước muốn gặp muốn chết mà không gặp được, kiếp này chỉ mong không thấy nhau lại gặp nhau còn nhanh hơn lực hút.
- Tôi cũng thật không ngờ, cô lại tự dâng mình đến nộp mạng.
- Ực... Dịch tổng thật biết nói đùa, Dịch tổng anh khỏe không?
- Cô nói xem.
- Dịch tổng, anh nhìn quanh đây nhiều người như vậy hay chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện đi.
Dịch Thiên Trầm anh cũng không muốn bị đám papparazzi chụp được nên trong lòng nén bực bội, vừa kéo cô đi vừa nói:
- Đi theo tôi
Lúc nãy lúc Tô trợ lý dừng xe thì anh đã nhìn thấy cô, trong lòng thầm nhủ, hay lắm không cần tìm người cũng đã tự xuất hiện. Anh đứng phía sau cô một lúc thế mà cô ta cứ ngẩn đầu không biết nhìn cái gì, lúc lâu mới thấy Văn Mạch Lạc thở dài quay người lại. Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô làm anh hả dạ ghê gớm, cuối cùng cũng biết sợ. Thư Mạch Lạc ở phía sau không ngừng đánh đánh người đằng trước, dĩ nhiên chỉ là múa tay múa chân, sao dám làm thật. Cô bị anh kéo một mạch vào tòa nhà lúc nãy cô ngây ngốc đứng nhìn, lúc vào thang máy không khỏi thắc mắc hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Dịch Thiên Trầm cảm thấy cô gái này thật sự quá mức ngu ngốc, đợi lúc người ta an bài xong xui rồi mới bắt đầu hỏi.
- Ngu ngốc.
Thư Mạch Lạc mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh, má cô chỉ hỏi đi đâu vậy mà cũng mắng cô được, ở phía sau lại liên hồi đấm đá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-nu-phu-van-chanh-chua-hai-nguoi-hai-minh/177476/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.