Chương trước
Chương sau
Editor: Ngọc Anh
Tô La cố trề môi, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Hắn không phải thiên nga, ngay cả con vịt con xấu xí đều không phải." Vịt con xấu xí còn có thể thành thiên nga còn Trần tiểu công tử có thể biến thành vịt con xấu xí sao?
Tô mẫu không nghe rõ, xoay mặt xem hướng Tô La, thập phân buồn bực hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì là vịt con xấu xí?"
Tô La vội vàng trưng ra một khuôn mặt tươi tắn: "Không cái gì, chính là nghĩ đến mấy ngày trước nhìn thấy con vịt xấu xí."
Như thế mạc danh kỳ diệu câu nói chỉ làm cho Tô mẫu im lặng, không tiếng động liếc Tô La, lười phải để ý nàng. Cầm lấy khối quần áo cũ nát làm thành khăn lau cách nhiệt, cẩn thận dè dặt đem tiểu lồng hấp cầm ra. Phòng bếp sương mù lượn lờ, hương thơm lại làm cho bụng cô lỗ kêu.
Tô La rửa mặt hoàn tất, tam bộ hai bước liền đi đến Tô mẫu bên cạnh, hơi hơi cúi đầu xem tiểu lồng hấp bên trong mấy cái bánh bao mập mạp. Chính là sắc hương vị đều đủ, tuy là bánh bao đơn giản, nhưng bánh bao này còn thật làm cho nàng nghĩ ra lời nói này.
"Nương chưng bánh bao chính là thơm, ăn mãi không chán." Tô La chân chó vuốt mông ngựa, tâm lý lại ám đạo: thực có điểm tượng là mấy ngày mấy đêm không ăn cơm, chỉ nghĩ trực tiếp gặm mấy cái bánh bao.
Tô mẫu hiển nhiên không đem lời nói Tô La để ở trong lòng, nhưng nhìn nàng có bộ dàng thèm ăn như con mèo, kìm lòng không đậu giơ lên tươi cười: "Được, nhanh chóng kêu Tiểu Văn rửa tay ăn điểm tâm, thực muốn đi trấn trên tìm việc, liền ăn bữa sáng nhanh chóng đi, đi phải đi luôn, không công việc tốt đều bị người khác đoạt đi."
" Dạ dạ dạ, Nương nói đều đúng, con hôm nay nhất định nỗ lực tìm được công việc." Tô La vẻ mặt tự tin chụp bộ ngực, hình dạng thực tượng là tìm được công việc tốt.
Tô mẫu nhìn thấy nữ nhi nhà mình lại tràn đầy tự tin như thế, liền lo lắng nàng không tìm được công việc, trở về trốn tránh ở trong phòng khóc. Nhưng lại sợ hiện tại nói ngược lại ảnh hưởng tâm tình nàng, chỉ có thể không tiếng động thở dài.
"Trước kêu Tiểu Văn ăn điểm tâm đi!"
Tô La trưng ra khuôn mặt tươi tắn, cười a a đáp lại một tiếng, chợt xoay người từ phòng bếp, trực tiếp hướng về viện nhỏ sơ sài chạy đi.
Ở viện nhỏ, Tô gia tiểu đệ Tô Văn đang ngồi ở trên một hòn đá gần bờ sông, rung đùi đắc ý đọc cái gì. Tô La đi đến nghiêm túc nghe, lại là Tam Tự kinh, có chút kinh ngạc chu môi.
Tô La kinh ngạc không phải vì sao nơi này sao lại có Tam Tự kinh, mà là chưa từng đi học như Tô Văn sao có thể hiểu được Tam Tự kinh. Theo lý thuyết, trong nhà không có một quyển sách, lại nhìn Tô Văn như có vẻ thường xuyên đọc sách.
"Tiểu Văn, đại tỷ hỏi đệ một chuyện, đệ phải thành thật. nói cho đại tỷ biết." Tô La đi đến. đứng trước mặt Tô Văn, hơi bày ra bộ dạng lão đại, quyết định hỏi rõ chuyện này.
Tuy là Tô gia nghèo khó, Tô Văn cũng muốn giúp nhà làm việc, thậm chí ít đi ra ngoài tìm bạn bè chơi đùa. Tô Văn là một hài tử nhát gan, nhìn thấy Tô La bày ra vẻ mặt nghiêm túc, gấp gáp đứng dậy.
Tô La nhìn thấy Tô Văn khiếp đảm như vậy, tâm không khỏi mềm nhũn, thôi làm bộ dạng lão đại, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, đại tỷ cũng không phải muốn đánh đệ mắng đệ, chỉ là nghĩ hỏi một chút đệ là từ chỗ nào học được Tam Tự kinh?"
Trong ký ức, Tô La rất không thích đệ đệ này, tuy không đến mức hay trách mắng, nhưng nhìn thấy hắn đều không cho sắc mặt tốt. Tại trong lòng nàng, nếu như nhà chỉ có nàng là nữ nhi duy nhất, có lẽ gia đình nhà nàng không đến mức nghèo khó như vậy.
Tô mẫu biết Tô La như thế nên có nhiều câu oán trách, nhưng trong nhà cũng chỉ có các nàng mới có khả năng làm chút việc tới nuôi sống một nhà ba người, bà cũng chỉ có thể đem nỗi khổ này dằn xuống đáy lòng.
Mà Tô Văn đã 9 tuổi, hơn nữa là hài tử con nhà nghèo, so với tuổi hài tử khác thì trưởng thành sớm hơn nhiều, tin tưởng hắn biết là rõ là Tô La mặt mày khó chịu. Bây giờ gặp lại Tô La hơi nghiêm mặt, tâm lý liền cảm thấy rất sợ hãi.
Bởi vậy, hắn trả lời Tô La cũng là nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: "Lúc tiên sinh dạy học, đệ ở bên ngoài học đường nghe, mỗi ngày nghe mọi người đọc, liền yên lặng ghi nhớ."
Tô La kéo dài lỗ tai mới nghe được những lời Tô Văn nói, xem Tô Văn sắc mặt rất sợ hãi, ôn nhu cười nói: "Tiểu Văn thích học bài?"
Tô Văn sợ hãi bất an liếc mắt nhìn Tô La, đầu cúi thấp nhìn đôi giày rách hắn đang đi, đôi tay gầy yếu bất an nắm chặt, vạt áo rách cũ nát, một lúc lâu sau mới đáp một tiếng nhẹ như tiếng muỗi kêu.
Tô Văn bộ dạng như muốn đem thân thể vùi vào đất, Tô La nhẹ nhàng cảm thán, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng vuốt đầu hài tử, ôn nhu nói: "Đợi đại tỷ đi tìm được công việc kiếm tiền, chúng ta liền đưa Tiểu Văn đi học đường học bài."
Vẫn cúi thấp đầu Tô Văn nhanh chóng ngẩng lên nhìn Tô La, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống, tựa như hành động vừa nãy không phát sinh, nàng còn cho rằng là bị hoa mắt.
Tô Văn cúi đầu trầm mặc không nói gì, lúc nàng nghĩ xem làm cách nào nói chuyện với đệ đệ, thì nghe thấy tiếng nói nhỏ: "Đi học đường tốn rất nhiều bạc, đệ... Đệ ở bên ngoài học đường nghe là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.