Vì thế, chủ nhân của tòa trạch viện kia không phải ai khác mà chính làPhùng Hành. Sau khi Lâm Triều Anh biết được việc này, trong lòng kinhngạc một lúc lâu...... sau đó không chút do dự cùng người ta nhậnlàm tỷ - muội tốt.
Lâm Triều Anh vẫn luôn cảm thấy, PhùngHành thật thần bí, nàng cũng rất ngạc nhiên, đến tột cùng đấy là một nữtử như thế nào, cư nhiên có thể làm cho Hoàng Dược Sư yêu thương, quyếtchí thề không thay đổi.
Phùng Hành xuất thân từ gia đình giàu có, thuở nhỏ do cả cha lẫn mẹ đều bận rộn, nàng bị đưa đến sống cùng Tổ mẫu ( bà nội). Tổ phụ (ông nội) của nàng lúc tuổi còn trẻ từng làm quan, lúc ấy lại được đích thân Hoàng đế ban cho chức Thám hoa, sau đó không được triều đình trọng dụng, lạikhinh thường cùng người khác thông đồng làm bậy, cuối cùng từ chức về ởẩn. Hiện giờ, tổ phụ của nàng là một người tài giỏi hiếm thấy trongthiên hạ, ngày thường yêu thích nhất chính là Thuật Kỳ Môn Độn
Giáp (trận pháp),Phùng Hành chịu hun đúc từ Tổ phụ, ở trên phương diện Thuật Kỳ MônĐộn Giáp rất có thành tựu, là trò giỏi hơn thầy. Trước đó vài ngày, sởdĩ đám người vây quanh trạch viện này không dám xông vào là bởi vì từngcây hoa, ngọn cỏ trong viện này đều là dụng tâm mà sắp xếp, bố trí theotrận pháp.
Những điều này đều là trong quá trình Lâm TriềuAnh cùng Phùng Hành làm bạn mà nghe ngóng được. Lúc này, Phùng Hành đang cùng Lâm Triều Anh ngồi ở chòi nghỉ mát trong viện, phía trên bàn đátrong đình, bày đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748141/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.