Nghe nói, gần đây thành Dương Châu đã xảy ra một chuyện lớn, công tử củaPhùng gia, cũng chính là Phùng Lão Đại - Phùng Thanh bỗng nhiên mangtheo giấy tự thú đến quan phủ tự động nhận tội, cũng đã bị phán lưu đàybiên cương.Khi dân chúng trong thành biết, không một ai không vỗ taykhen hay.
Còn nghe nói, đám côn đồ bị Phùng lão đại nuôikia, bỗng nhiên triệt để thay đổi, không hề lăn lộn ở phố phường nữa, mà đứng đắn làm những nghề nghiệp khác, có người nuôi ong, có người làmruộng, có người làm người đánh xe, có người làm thợ mộc...... Tómlại ba mươi sáu loại ngành nghề, mỗi người một sở thích, đều quảng cáorùm beng khẩu hiệu "Tôi lao động, tôi tự hào", rời bỏ con đường trước đây mà phấn đấu đi lên.
Trong một biệt viện ở Dương Châu, Lâm Triều Anh đang đánh đàn ở trong đình,bỗng nhiên, một người ngồi xuống phía đối diện nàng, cái tay kia cònkhông an phận định ấn lên dây đàn.
Lâm Triều Anh không nâng mắt lên, chỉ nghe vang lên một tiếng "Tưng", một tia nội lực bắn về phía đối phương, cái tay kia vốn đang ở trên dây đàn, sau đó lại thay đổi chỗ, nhưng đều bị bị Lâm Triều Anh đánh trởvề.
Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều Anh ngồi thẳng đánh đàn,sau đó lấy ra Đả Cẩu Bổng của hắn, cứ thi thoảng lại gõ xuống lan can ởphía sau hắn, mỗi lần gõ xuống đều khiến tiếng đàn của Lâm Triều Anh tạm dừng lại một lúc, rõ ràng là có ý quấy rối.
Lâm Triều Anhrốt cục ngước mắt, nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn lộ ra hai hàng răngtrắng, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748124/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.