Ta vô cùng khinh bỉ nhìn Âu Dương thiếu chủ.
“Lần này tuyệt không nói dối.” Hắn cười khổ nói: “Cô có muốn ta chỉ trời mà thề?”
=_=! ! ! Nói cách khác trước kia hắn thường xuyên lừa ta?
“Sáng nay khi…” Âu Dương thiếu chủ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, “Ta vừa cầm lấy đai lưng, cô liền… Ách… tiếp nhận.”
Ta đoán chắc hẳn hắn vốn muốn nói là ‘giật lấy’ đi.
Lúc ấy vừa bị tiếng kêu của điêu nhi đánh thức, ta cũng không nhớ rõ mình đã làm những gì. Nhưng mà hắn vừa nói như vậy, hình như ta bắt đầu có chút ấn tượng. Tựa hồ khi ấy đã giật cái gì đó trong tay người kia, hơn nữa lúc không giật được, lại còn…
“Ách… Cái kia… Ta…” Nhắc tới chuyện này, có cảm giác thực khó mà mở miệng, “… Có phải đã đạp ngươi một cước không?”
Âu Dương thiếu chủ cười đến thập phần ôn hòa gật gật đầu, đồng thời không quên triển lãm cho ta xem nửa dấu chân in trên áo hắn —— không cần CSI trình diện, cũng có thể nhìn ra kia tuyệt đối là dấu chân phải của ta.
…
…
Ta quả thực nên vì hành vi của mình mà che mặt lau lệ chạy vội. Nhưng mà làm người chẳng những phải phúc hậu, còn phải biết phụ trách a.
“Ách, xin lỗi rồi.”
Bất quá… Hình như những lời thế này đã nói với hắn nhiều lần rồi thì phải.
Tuy rằng hoàn cảnh mỗi lần đều không giống nhau, nhưng cuối cùng cũng đều là nói lời xin lỗi, sau đó không còn câu nào khác nữa —— nghe thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-hoa-tranh/1583778/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.