Không biết có phải bởi vì thỉnh cầu của ta thực quá mức tưởng tượng hay không, Âu Dương thiếu chủ cư nhiên ngẩn ra, mới cau mày nhìn về phía ta: “Vì sao?”
“Ách… Bởi vì muốn học…”
“Ồ?” Hắn nhíu mày, cố ý kéo dài thanh âm.
Kỳ thật ta biết hắn muốn hỏi gì, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ hai ba câu là nói ra hết được.
Huống chi tùy tiện làm liên lụy tới người khác…chuyện như vậy… trong lúc vô ý làm một lần, đã cảm thấy không hay rồi, ít nhất khi đầu óc thanh tỉnh, ta cũng không muốn lặp lại lần thứ hai nữa.
Cho nên… Cho dù bị hắn nhìn thật chột dạ, nhưng ta vẫn cố gắng chịu đựng, không nói ra nguyên nhân thật sự.
“Hiện tại ta cảm thấy… khi có việc…có võ công…vẫn là tốt hơn.”
Xét về mặt nào đó thì lời này cũng là đúng.
Vốn dĩ với ta mà nói, võ công cũng không phải là thứ nhất định phải có.
Chỉ cần nghĩ cách để giữ chân Giang Nam thất quái không tới Đào Hoa đảo, tránh khỏi chuyện mà Thành Cát Tư Hãn đang dàn xếp, sau đó là có thể có hai mươi năm để từ từ lo lắng giải quyết chuyện của Đà Lôi.
Nhưng tình hình hiện tại… Tạm thời chưa kể tới nhị sự phụ bọn họ, tình cảnh của Đà Lôi đã nguy hiểm hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều, tính nhẫn nại của Thành Cát Tư Hãn cũng kém hơn so với ta nghĩ rất nhiều.
Vốn nghĩ rằng cho dù y không tuân thủ giao ước ba năm, ít nhất cũng có thể chờ được một năm rưỡi, ta cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-hoa-tranh/1583777/quyen-3-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.