🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phi Loan nhìn vẻ hạnh phúc hiện lên gương mặt Hoa Uyển Dung mà cảm thấy mừng cho nàng, Lưu Kiệt là một nam nhân tốt, là người có thể gửi gắm được.

Hai người ngồi hàn huyên một lúc thì Cảnh Hoàng đến đón nàng về, trước khi trở về Uyển Dung còn trêu ghẹo nàng một hồi.

Lúc trên xe ngựa Phi Loan cứ dõi mắt nhìn theo chàng, Cảnh Hoàng mỉm cười quay sang hỏi :

"Có chuyện gì muốn hỏi ta sao ?".

Phi Loan mỉm cười rồi lắc đầu không nói liền ôm lấy cánh tay chàng nói :

"Huynh cứ chê muội có duyên hoa đào đi, không phải huynh cũng như vậy sao chứ?".

Cảnh Hoàng ôm lấy nàng rồi nói :

"Hóa ra muội cũng biết ghen hay sao?, cả cuộc đời này của ta sẽ không yêu một ai hết chỉ giành tình cảm cho một mình muội mà thôi ".

Phi Loan cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nếu được như vậy thì tốt, nhưng chàng là hoàng thượng làm gì có hoàng thượng nào chỉ có một người thê tử kia chứ.

Bây giờ Phi Loan lại có một chút ích kỷ, giá như chàng chỉ là một Vương gia, một hoàng tử thì tốt rồi, tuy nhiên rất nhanh nàng gạt đi, thôi thì cứ hạnh phúc trước mắt đã.

Dù sao nàng cũng đã ôm vào bắp đùi to lớn này rồi, không phải đó là ý định ban đầu khi nàng xuyên sách hay sao, còn hơn là kết cục thê thảm của nguyên chủ trước kia nàng còn mong muốn gì chứ.

Đúng là con người một khi nếm phải quả ngọt rồi sẽ khó mà quên được, nàng thở dài tuy rất nhỏ nhưng Cảnh Hoàng vẫn tinh ý biết được.



Chàng cũng biết trong đầu cô nhóc này nghĩ cái gì, dù sao cũng lớn lên từ nhỏ trong cung sao lại chưa từng gặp chứ, nhưng chàng không muốn nói trước điều gì cả, sau này sẽ dùng việc làm và hành động để trả lời cho nàng mà thôi.

Cảnh Hoàng đưa nàng về phủ rồi mới rời đi, Phi Loan nhìn xe ngựa khuất hẳn mới đi vào trong phủ .

Nàng vừa bước chân định đi vào thì tiếng nói châm trọc vang lên :

"Ta nghe nói nữ nhân Thục Quốc vô cùng có phép tắc vậy mà ta không ngờ đường đường là quý nữ thế gia chưa thành thân mà suốt ngày giữ nam nhân ở bên cạnh thật đúng là buồn cười mà.

Mà ta còn nghe được trước đây hai người còn từng là huynh muội nữa, ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao ?".

Phi Loan nghe giọng nói liền biết là ai, nàng quay sang lạnh lùng cười mỉa mai trả lời :

"Ta cứ nghĩ chó nhà ai đang sủa hóa ra lại là cô à, sao tranh đoạt nam nhân với ta không được, mặt dạn mày dầy quyến rũ cũng không xong bây giờ muốn dùng kế khích bác, muốn bêu xấu ta sao.

Ta đường đường chính chính đi vào cửa chính, hoàng thượng sắc phong thái tử phi cô nói ta vì sao phải xấu hổ.

Không giống như người nào đó bị từ chối còn không theo người của mình trở về, cố bấu víu ở đây mong chờ cơ hội, ta thấy như đó mới xấu hổ đó ".

Nàng nói một mạch không thèm chờ ả ta trả lời liền cùng A Nhược đi vào, còn quên không dặn lính gác đóng cửa cần thận.

A Đạt Nhi định đến sỉ nhục nàng nhưng ai ngờ lại bị nàng vả mặt không trượt phát nào, ả ta cảm thấy uất ức vô cùng.

Mấy ngày nay ngày nào nàng ta cũng mượn lý do vào cung để gặp mặt thái tử nhưng ngay đến bóng dáng cũng không được nhìn thấy.

Nàng ta mất tiền nghe ngóng tin tức mới biết mấy ngày nay thái tử đều đến Thượng Thư phủ điều này khiến cho ả tức điên lên.



Lại gặp Triệu Cẩn Diệp đâm chọc nàng ta tức giận mới đến đây, ai ngờ nhìn vẻ bề ngoài An Bình huyện chủ nhẹ nhàng lại là một người độc miệng đến như thế.

Cuối cùng nàng ta không xả được giận mà lại phải mang theo cục tức trở về, cung nữ bên cạnh im ru không dám nói gì sợ bị nàng ta lôi ra trút giận.

A Nhược vừa bước vào thì bật cười nói :

"Tiểu thư người thật bá khí, người xem người mắng ả công chúa đó khiến cho ả ta không nói được lời nào, nhìn vẻ mặt trắng xanh của ả ta thật sự khiến nô tỳ không nhịn được cười.

Xem mình là ai kia chứ, nhan sắc cũng tạm được lại còn dám đi so sánh với tiểu thư, trang phục không giống ai lòa loẹt nhìn có giống mấy vũ cơ không chứ ".

Phi Loan dí đầu A Nhược nói :

"Người ta đánh đến phủ rồi ngươi bảo ta sao lại không phản kháng, dám đánh chủ ý lên nam nhân của ta, ta không hành chết nàng ta là may rồi".

Rồi như nghĩ đến điều gì nàng mỉm cười ghé vào tai A Nhược nói, nàng nói đến đâu A Nhược thích chí cười vui vẻ.

Phi Loan trở về phòng liền quay sang tắm rửa thay y phục rồi chuẩn bị nghỉ ngơi dùng bữa.

Đáng lý ra Cảnh Hoàng muốn cùng nàng dùng bữa bên ngoài nhưng Phi Loan từ chối, vì dù sao hai người cũng chưa chính thức thành thân nếu kẻ xấu thấy được lại đơm đặt mọi chuyện, tuy chàng nói không sao nhưng nàng cảm thấy phiền.

Chỉ một bữa ăn mà bị soi mói nàng đã không thích rồi, thế nên chọn ăn ở nhà là hợp lý nhất.

Cảnh Hoàng cũng đồng ý chiều theo nàng, với lại Đông cung cũng còn số việc chờ Y giải quyết nên trở về cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.