🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triệu Cảnh Võ biết mình sai nhưng đường đường hắn ta là hoàng tử mà lại bị đánh trước mắt hạ nhân như này hắn cảm thấy không phục, nhưng võ công hắn thấp kém không thể đánh trả được.

Dương Thiên thấy đánh đủ rồi liền nói :

"Vọng nhi dừng tay được rồi đừng làm ồn đến muội muội của con ".

Lúc này Dương Vọng mới dừng lại tạm tha cho hắn, Cảnh Võ được hạ nhân dìu đứng lên.

Lúc này thái y cũng vừa ra, Dương phu nhân liền chạy đến hỏi :

"Thái y tình hình nữ nhi ta sao rồi, sức khỏe con bé có ổn không ?".

Thái y thở dài lắc đầu nói :

"Thứ cho lão thần tam hoàng tử phi thai kỳ đã ổn định nhưng bị va chạm mạnh dẫn đến chảy máu bên trong, hài tử đã chết trong bụng.

Lại thêm việc sức khỏe nương nương thời gian này không tốt cho nên dẫn đến máu chảy không ngừng, tuy hạ quan đã cố hết sức dùng nhiều thuốc bổ để chữa trị nhưng bị tổn thương sâu, e rằng sau này nương nương không thể có con được nữa.

Lời thái y nói như tiếng sét ngang tai, Dương Phu nhân ngất ngay tại chỗ còn Dương Thiên thì tức giận đi đến đạp cho Cảnh Võ một cái khiến hắn ngã lăn ra đất :

'''Súc sinh ngươi đã làm gì nữ nhi ta, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, sau này không con cuộc đời nó sẽ ra sao, tại sao ta lại ngu xuẩn tin lời của ngươi cơ chứ, tại sao trước khi gả đến đây sức khỏe nó lại thành ra thế này ".

Ông tức giận quay sang Dương Võ nói :



"Chuẩn bị kiệu khi nào Thạc nhi tỉnh dậy đưa con bé về Dương phủ, ta không yên tâm để nó ở lại đây ".

Ánh mắt Cảnh Võ đầy sự tức giận, hắn ta nghĩ thầm đưa thì đưa hắn không tin Dương Hòa Thạc có thể ở mãi không về.

Dương Thiên quay lại nhìn rồi thất vọng đưa phu nhân trở về, ông không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, ông cố gắng trong triều làm mọi việc để cho hắn có thể có cơ hội đoạt lại ngôi vị thái tử, vậy mà hắn ta sau lưng lại đối xử với nữ nhi của ông ta như thế.

Sự việc này làm ầm ỹ đến tai hoàng hậu, bà ta cũng giật mình liền nhanh chóng truyền gọi nhi tử vào.

Sao nhi tử của bà ta lại ngu ngốc như thế chứ, phải biết nếu không có sự giúp đỡ của Dương gia thì nhi tử bà làm sao có thể thành công đoạt vị.

Nhưng sau khi nhi tử vào cung, nhìn những vết thương bầm tím trên mặt nhi tử hoàng hậu lại không nỡ trách mắng nặng nề chỉ hỏi :

"Chuyện như này là sao, đang yên đang lành sao Hòa Thạc lại xảy thai, con phải biết đứa con này quý giá như thế nào, nó là kết nối giữa con và Dương gia, bây giờ con bé xảy thai lại không thể sinh con được nữa con bảo sau này

Dương gia lấy cái gì mà giúp con ".

Triệu Cảnh Võ tuy hối hận nhưng vẫn ngang tàng nói :

"Con không tin không có Dương gia con không thể làm được gì, người cũng thấy rồi đấy tên Dương Võ kia không nể nang đánh nhi tử trước mặt người hầu, con làm gì còn chút mặt mũi nào nữa.

Dương gia cũng quá to gan rồi, dù sao nhi thần cũng là hoàng tử vậy mà bọn họ dám .

Bọn họ nghĩ nhi thần không có bọn họ thì không làm được gì chắc ".



Hoàng hậu cảm thấy đau đầu vô cùng, một bên là mẫu tộc, một bên là nhi tử bà ta không biết phải làm cách nào.

Tuy nhiên bà ta vẫn có đủ tỉnh táo để biết rằng nếu mẫu tử bà không có Dương gia chống lưng sau này sẽ vô cùng khó khăn, bà nhẹ nhàng khuyên nhủ :

"Mẫu hậu cũng biết trọng chuyện này con cũng chịu thiệt nhưng con nghĩ xem cửu cửu con có mỗi mình Hòa

Thạc lại yêu thương con bé như vậy, bây giờ nó vừa xảy thai lại không sinh con được nữa nhất thời tức giận cũng là chuyện đương nhiên.

Con hãy nhẫn nhịn chờ vài ngày nữa Dương gia nguôi giận lúc đó đến đón con bé về, dù sao chuyện nhà không thể để ầm ỹ đến hoàng thượng, con còn muốn thấy tương lai trước mắt hay không.

Vừa đúng lúc Triệu Cẩn Diệp tới, nàng ta nhìn thấy huynh trưởng bị thương liền nhanh chóng hỏi : (1

"Tam ca là ai làm bị thương huynh vậy, muội nghe nói đại tẩu xảy thai đang định xuất cung tới phủ thăm tẩu ấy".

Triệu Cảnh Võ thấy nàng thì quay lưng giấu diếm còn hoàng hậu thì lảng đi nhìn nàng hỏi :

"Mọi chuyện mẫu hậu bảo con làm, con chuẩn bị đến đâu rồi, hôn sự của con đã được phụ hoàng phê duyệt chỉ chờ thái tử Tây quốc đến nữa là xong nghi thức, con hãy cố học hỏi thêm vào ".

Lúc này Triệu Cảnh Võ mới nhớ ra, đúng rồi tam muội của hắn sắp trở thành Thái tử phi của Tây quốc rồi, hắn có chỗ dựa rồi còn sợ hãi gì nữa chứ, hắn quay sang niềm nở nói :

"Tam muội, muội sau này trở thành thái tử phi rồi lại thành hoàng hậu Tây quốc sau này nhớ trước mắt thái tử nói giúp ca một tiếng, nếu huynh có thể thuận lợi đăng cơ thì sẽ có ích rất lớn sau này cho muội."

Triệu Cẩn Diệp dáng vẻ tự đắc, từ ngày thái tử Tây quốc chỉ đích danh nàng thành thân, mẫu hậu cùng mọi người trong hoàng cung đối xử với nàng khác hẳn, cung kính có thừa khiến cho nàng ta vô cùng cao ngạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.