Buổi tối. Tại thư phòng.
Cốc...cốc...
“Vào đi”
Cạch...
“Đến rồi sao, con ngồi đi”- Richard mỉm cười, ông ngồi vào bàn đối diện Lucifer.
...
Richard hòa nhã nhìn Lucifer, Lucifer thì nhìn tách trà tỏa khói nhàn nhạt trên bàn, không ai nói một lời làm không khí có chút yên ắng. Một lúc sau, ông bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói trước:
“Ta biết con vốn không bị mất trí nhớ và... dường như con có quen biết với Louis. Ý ta là... ngay trước khi đến đây, con đã biết hắn ta. Ta đoán... hắn là người đã khiến gia đình con trở thành như thế, có phải không?”.
Thân hình Lucifer run lên, khó khăn hỏi: “Việc này... từ khi nào mà cha đã biết?”.
“Ừm. Từ khi con nói con mất trí ta đã hơi nghi ngờ. Bởi biểu hiện khi đó của con quá mức bình tĩnh so với những đúa trẻ khác khi gặp nạn như vậy”- Richard ngưng một lát, rồi lại nói tiếp: “7 năm trước, Louis có đến đây, con lúc đó khi nhìn hắn, ánh mắt cực kì hận thù. Mặc dù con cố gắng không để ai thấy được, nhưng... lại bị ta phát hiện”.
Lucifer mỉm cười: “Đúng là không thể qua mắt được cha”.
“Haha... Ta làm thương nhân đã chục năm qua, thương trường như chiến trường, ngươi lừa ta gạt. Con khi đó chỉ là đứa trẻ, không qua mặt nổi ta đâu”.
“... Chuyện này, mẹ có biết không?”.
“Bà ấy biết”.
Lucifer ngạc nhiên: “Vậy tại sao hai người còn nhận nuôi con?”.
Ông cười: “Chúng ta vừa gặp đã cảm thấy yêu thích con rồi, với lại gia tộc cũng cần phải có một người thừa kế. Sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-nuoi-duong-tieu-aro-thanh-cong/254082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.