Nàng vừa chạy về tẩm cung của mình liền vội vàng đóng cửa lại, thở hồng hộc, tiện tay vứt luôn cả khăn che mặt.
”Ngạt chết ta!”
Ngồi phịch trên ghế, gấp gáp rót nước uống, hình như còn chưa đủ, nàng trực tiếp cầm ấm trà, dốc hết vào bụng, thực không ưu nhã chút nào!
Liếc mắt nhìn xuyên qua rèm giường màu thanh lam, thấy trên giường có bóng người nằm, nàng thầm đoán, chỉ có thể là Tiểu Thanh hoặc Tiểu Trúc mà thôi.
”Ta nói cho muội biết nha, ta chính là bị hù sắp chết, cái tên thất vương gia gì kia thực biến thái, cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, ta phi, hắn là tên đầu óc có vấn đề thì có! Hắn cứu ta, ta vô cùng mang ơn hắn, ta cũng đã đa tạ hắn rồi a, thế nhưng hắn nói chưa đủ, bảo ta lấy thân đền đáp, phi phi, không đời nào!”
Nàng hăng say tuôn tràn mạch cảm xúc, bao nhiêu ức chế từ lúc nãy đến bây giờ đều cao giọng mắng ra hết, vừa nói vừa phun nước miếng khinh thường, bộ dáng vô cùng bất nhã, khiến cho người nằm trong giường một trận co giật, khóe miệng đều muốn co quắp.
”Cũng may ta lanh trí, nhanh nhẹn thoát thân được, nếu không hiện tại ta đã ở trong miệng sói rồi, áy chà, vừa nói lại càng thấy lạnh nha!” Nàng rùng mình một cái, tay ôm bản thân chống rét.
Đột nhiên từ phía sau có một áo choàng choàng lên người nàng, vô cùng ấm áp, nàng cứ nghĩ là do Tiểu Thanh tốt bụng làm, liền vội vàng quay trở lại ôm chầm lấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-la-hoang-hau-that-sung/1593508/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.