“Ưm... “ Nàng thật lâu sau đó mới mở mắt tỉnh lại, mày liễu nhíu chặt, môi đầy đặn khô khốc khẽ rên một tiếng.
”Đã tỉnh?” Bên tai có giọng nói trầm thấp mê hoặc, chầm chậm thổi khí lên mặt, khiến nàng vừa nhột vừa khó chịu.
Mí mắt nặng trịch rốt cuộc mở ra, thấy kề sát bên nàng chính là Thất vương gia Thường Hiên, dung nhan yêu mị mê hoặc chúng sinh gần trong gang tấc, khiến cho nàng thấy được rõ ràng từng ngũ quan xinh đẹp, đáng khen nhất chính là làn da của hắn, nhẵn nhụi trắng nõn, không thấy lỗ chân lông!
”Thế nào? Ta suất lắm đúng không?” Hắn nhìn ánh mắt ngu ngơ của nàng mà buồn cười, trầm giọng cười một tiếng, bàn tay cũng không yên phận, nghịch tóc đen dài mềm mượt trên gối của nàng.
”Ngươi thật xinh đẹp!” Nàng thành thật trả lời, thật muốn vươn tay chạm vào dung mạo hư ảo kia, xem xem hắn có phải là người không, hay là thần tiên hạ phàm.
Nếu là bình thường nhất định hắn sẽ ra lệnh xử trảm kẻ nào dám nói hắn xinh đẹp. Cả cuộc đời hắn chính là vô cùng chán ghét hai chữ “xinh đẹp”!
Có nam nhân nào có thể chịu đựng được người ta dùng từ ngữ dành cho nữ nhân để nói mình, mặc dù là khen? Không có a!
Nhưng là, hiện tại một chút tức giận cũng không có, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi có dung mạo xinh đẹp hơn nữ nhân này!
Nàng khen hắn, trong lòng hắn liền như nở hoa, thực sự rất vui mừng!
”Có muốn sờ thử không?” Hắn mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-la-hoang-hau-that-sung/1593507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.