Lý Hà Hoa biết tiểu hài tử rất lo lắng cho Trương Thiết Sơn, nhưng dù sao nhóc còn nhỏ như vậy, tiểu hài tử không thức đêm nổi, nàng tiền ôm nhóc con vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ ưng nhóc dỗ: "Thư Lâm ngoan, nhắm mắt tại ngủ một giấc đi, con không ngủ được phụ thân sẽ lo lắng. Nương sẽ canh phụ thân, phụ thân người sẽ không sao." Tiểu hài tử chớp chớp mắt, luyến tiếc mà quay đầu lại nhìn Trương Thiết Sơn một cái. Lý Hà Hoa hôn hôn đôi mắt hắn trấn an: "Không sao không sao, phụ thân sắp tỉnh rồi, con ngoan ngoãn ngủ đi, nói không chừng phụ thân thấy Thư Lâm ngoan như vậy, khi người thức dậy thì sẽ mở mắt nhìn con đó." Tiểu hài tử nghe vậy lập tức xoay đầu về, chôn vào trong lòng Lý Hà Hoa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, chỉ một lúc sau khi được Lý Hà Hoa vỗ về thì đã ngủ say.
Lý Hà Hoa hôn nhẹ lên trán tiểu hài tử, đem nhóc đặt bên cạnh Trương Thiết Sơn, cho nhóc nằm ngủ song song cùng hắn. Lý Hà Hoa nhìn dung nhan hai phụ tử thật lâu thật lâu. Trương Thiết Sơn, nhi tử ngươi ngủ bên cạnh ngươi đó, sáng ngày mai ngươi không thể dậy trễ hơn nhi tử ngươi nha, bằng không sẽ rất mất mặt. Lúc này đêm khuya tĩnh tặng, bên ngoài chỉ có thể ngẫu nhiên nghe tiếng dế kêu, đêm sâu tĩnh lặng làm lòng người hốt hoảng. Lý Hà Hoa ngồi cạnh Trương Thiết Sơn, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn. "Trương Thiết Sơn, ngươi còn nhớ lúc ta mới đến không? Khi đó lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đối với ta rất hung dữ, câu đầu tiên là muốn hưu ta. Ta không có chỗ để đi, mặt dày cầu ngươi rất lâu ngươi mới đáp ứng cho ta ở lại một thời gian. Khi đó ta ở tại phòng củi, đến cả giường cũng không có, thật sự rất đáng thương, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Nhưng mà ta cũng không trách ngươi, ta biết ngươi cho rằng ta là Lý Hà Hoa của trước đây cho nên mới ghét ta." Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Lý Hà Hoa cười cười kéo tay Trương Thiết Sơn, đặt trong tay mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve: "Khi đó ta còn ở sau lưng chửi rủa ngươi, nói ngươi là một nam nhân lạnh lùng, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng mà khi đó ta xấu như vậy, ngươi cũng thương hương tiếc ngọc không nổi đi." "Chỉ là sau này ta mới biết được kỳ thật ngươi cũng không lạnh lùng như vậy, ngươi cũng sẽ móc tim móc phổi đối xử tốt với một người, mà người kia lại là ta. Ngươi biết ta không phải nàng, thích chính là bản thân ta đúng không? Kỳ thật ta vẫn không rõ lúc nào ngươi biết ta không phải nàng chứ?" Đại khái là do lúc này đêm khuya tĩnh lặng, hoặc cũng có thể là do không có ai khác nghe được, làm nàng dễ dàng nói ra hết lời trong lòng.
Lý Hà Hoa nắm tay Trương Thiết Sơn luyên thuyên, nói ra lời nói mà bản thân chưa bao giờ nói: "Kỳ thật, ngoại trừ lúc mới đầu ngươi đối với ta không tốt, sau này ngươi đối với ta đặc biệt đặc biệt tốt, ngươi giúp ta đánh đuổi lưu manh đến gây sự, giúp ta tìm Hắc Tử đến bảo hộ ta, giúp ta ngăn cản hàng xóm buôn bán bên cạnh đến kiếm chuyện, còn giúp ta những việc nặng nhọc. Nếu không có ngươi ta phải một mình đối mặt với rất nhiều rất nhiều phiền toái mà bản thân không giải quyết được, sau đó sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi. Trương Thiết Sơn, kỳ thật trong lòng ta vẫn luôn rất cảm kích ngươi." "Chỉ là ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt ngươi thẳng thừng, có phải ngươi rất thương tâm không? Có phải ngươi cảm thấy con người ta quá nhẫn tâm không? Kỳ thật ta cũng cảm thấy ta đối với ngươi rất nhẫn tâm, bởi vì ta thật sự rất sợ nương ngươi không thích ta, ngươi biết đó, thế đạo này chữ hiếu đứng đầu, mẹ chồng vẫn rất quan trọng, cho nên ta làm sao có thể nhận lời ngươi, cũng chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt ngươi nhiều lần." Lý Hà Hoa cũng không biết bản thân đang nói lung tung rối loạn cái gì, dù sao cũng chính là đem hết lời trong lòng tuôn ra hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]