Chương trước
Chương sau
Trước kia mỗi lần Trương Thiết Sơn đến gần nàng, luôn mang theo hơi thở ấm nóng, thân nhiệt của hắn luôn rất cao, nhưng hắn hiện tại đến cả tay cũng lạnh như vậy.
Những thứ này, đều là vì nàng ......
Nàng có tài đức gì để được hắn đối đãi như vậy.
Lý Hà Hoa đem bàn tay to dán tên mặt mình muốn làm cho nó ấm lên, có lẽ ấm lên là hắn có thể tỉnh.
"Trương Thiết Sơn, ngươi tỉnh tại đi."
Người trên giường không có động tĩnh gì, ngoại trừ còn nhìn thấy ngực còn phập phồng một chút, bằng không thật sự làm người khác tưởng rằng hắn không còn sinh khí.
Thấy hắn như vậy, ngực Lý Hà Hoa ê ẩm đau, không biết sao lại khó chịu như vậy. Nàng không thích thấy Trương Thiết Sơn như vậy chút nào, Trương Thiết Sơn nàng biết là người có thể một tay nâng một cái bàn, là người có thể một tay thoải mái đẩy cối xay, là người có thể một tay thoải mái nâng Thư Lâm ngồi trên vai, làm sao hắn có thể trở thành như bây giờ chứ?


Lý Hà Hoa nói: "Trương Thiết Sơn, ngươi có thể nghe thấy lời ta nói có phải không? Ta cùng Thư Lâm trở về gặp ngươi này, ngươi mở mắt ra nhìn chúng ta đi, không được ngủ nữa, ngươi đã ngủ ba ngày rồi có biết không, ngươi không thể ngủ tiếp nữa."
Thư Lâm nước mắt lưng tròng nắm cánh tay Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng lay, ý muốn cùng Lý Hà Hoa đánh thức Trương Thiết Sơn, chỉ là phụ thân nhóc không đáp tại nhóc.
Mắt của Thư Lâm hàm chứa đầy nước mắt, vô thức nhìn Lý Hà Hoa, há miệng phát ra âm thanh "ô ô" tựa như kêu khóc.
Lý Hà Hoa đau lòng đem Thư Lâm kéo vào trong lòng, nói với Trương Thiết Sơn: "Trương Thiết Sơn, ngươi có nghe thấy không, Thư Lâm đang khóc này, hắn có thể mở miệng phát ra tiếng, ngươi mau tỉnh lại xem hắn đi, hắn còn chưa gọi phụ thân đâu, ngươi tỉnh lại dạy hắn gọi phụ thân được không?"

Nhưng mà nam nhân trên giường vẫn như cũ chìm trong giấc mộng, chỉ có ngực hơi phập phồng mới có thể cho người khác một chút an ủi.
Lý Hà Hoa hít hít mũi, lau lau nước mắt, cảm thấy ngồi chờ chết như vậy không phải biện pháp, Trương Thiết Sơn không thể chết được, nàng nhất định phải nghĩ cách cứu hắn. Nếu đã mời đại phu giỏi trong thành, nhân sâm cũng đã dùng thì chứng minh là không phải vấn đề y thuật, vậy là thật sự phải dựa vào ý thức cầu sinh của bản thân Trương Thiết Sơn. Nếu hắn muốn tỉnh lại, kỳ tích nhất định có thể xuất hiện.
Lúc này cần nhất là người ở bên cạnh cùng hắn nói chuyện, gợi lên ý thức cầu sinh của hắn.
Lý Hà Hoa quyết định, trước khi Trương Thiết Sơn tỉnh lại nàng sẽ không đi, nàng muốn cùng Thư Lâm ở lại đây gọi hắn tỉnh lại, cho dù người bên ngoài nói lời khó nghe cũng không bằng mệnh của Trương Thiết Sơn.

------------------------------------
Vào ban đêm, Lý Hà Hoa ôm Thư Lâm ngồi ở bên giường Trương Thiết Sơn, tay nhỏ của Thư Lâm vẫn luôn nắm lấy tay to của Trương Thiết Sơn.
Trương Lâm thị cùng Trương Thanh Sơn cũng ngồi ở một bên.
Bây giờ Trương Lâm thị và Trương Thanh Sơn cũng tạm gác ân oán với Lý Hà Hoa qua một bên, cho dù đúng là bọn họ chán ghét Lý Hà Hoa là thật, nhưng hiện tại bọn họ hy vọng nhất chính là có người có thể đánh thức Trương Thiết Sơn.
Người một nhà toàn bộ vây quanh Trương Thiết Sơn nói chuyện với hắn, chỉ sợ một khi ngừng lại thì hô hấp của hắn cũng ngừng.
Từ lúc trăng lên đầu cành đến đêm khuya tĩnh lặng, Trương Lâm thị khóc đến lả cả người, hơn nữa bà ấy cũng đã lớn tuổi, cho nên cũng không thể kiên trì quá lâu, cuối cùng bị Trương Thanh Sơn đỡ về ngủ.
Mà Trương Thanh Sơn sau khi kiên trì ở lại một canh giờ cũng chịu không nổi, sau đó liền ghé vào mép giường ngủ.
Lúc này chỉ còn Thư Lâm cùng Lý Hà Hoa còn tỉnh.
Nếu là thường ngày,Thư Lâm đã sớm mệt mỏi, nhưng lúc này nhóc con lạinỗ lực trợn tròn mắt mà nhìn người trên giường, cố gắng chống đỡ không dám nhắm mắt, muốn nhìnphụ thân nhóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.