Tiểu hài tử vẫn không chớp mắt nhìn thân ảnh Cố Chi Cẩn đi xa. Lý Hà Hoa khó hiểu nhìn về phía Trương Thiết Sơn, muốn hỏi hắn có biết hay không. Trương Thiết Sơn thấy Lý Hà Hoa dò hỏi nhìn hắn, liền lên tiếng: "Hắn không phải đang nhìn người, mà là đang nhìn bức họa kia." Vừa rồi lúc vị phu tử kia mở cuộn tranh ra, tiểu hài tử liếc mắt một cái rồi nhìn chằm chằm, đến khi người nọ đi xa hắn cũng không thu hồi ánh mắt, nhưng mà hắn cũng không rõ vì sao Thư Lâm phải nhìn chằm chằm bức họa kia. Lý Hà Hoa sáng tỏ, sờ sờ đầu tiểu hài tử: "Bảo bối, có phải thích bức họa vừa rồi kia không? Thích thì nói, chờ nương kiếm được tiền lời sẽ dẫn bảo bối đi mua một bộ về nhà treo được không?" Tiểu hài tử lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn nàng chớp chớp đôi mắt.
Lý Hà Hoa xoa xoa mũi nhỏ của hắn hỏi: "Bảo bối, con đã ăn no chưa?" Tất nhiên Thư Lâm sẽ không nói, nhưng Trương Thiết Sơn đã nhanh chóng trả lời thay hắn: "Hắn ăn no rồi, vừa mới đút hắn tám cái sủi cảo." Tám sủi cảo đối với tiểu hài tử mà nói thật sự không ít, nhóc con quả thật đã no. Lý Hà Hoa gật gật đầu lấy chén đũa bọn họ dùng mang đi. Lúc này đã qua thời điểm ăn cơm, trong sạp dần dần không còn khách, người trên đường cũng ít đi rất nhiều, Lý Hà Hoa liền làm một ít mì sợi coi như cơm trưa, sau khi cùng Đại Hà ăn xong, khách nhân trong quán toàn bộ đã đi hết. Lý Hà Hoa bắt đầu thu dọn quán. Đầu tiên đem nồi chén gáo bồn để lên xe đẩy, Đại Hà đem đồ vật đẩy về, lát sau lại đẩy xe trở lại tiếp tục kéo bàn ghế. Trương Thiết Sơn còn ngồi trên bàn, Lý Hà Hoa do dự không biết có nên mở miệng kêu hắn về không, dù sao thì bọn họ cũng phải dọn quán, bàn phải mang về nhà. Chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, Lý Hà Hoa trước tiên đem những bàn trống dọn lên xe đẩy, nhưng mà cái bàn quá nặng, nàng nâng đến lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, sợ tới mức nàng vội vàng buông xuống chuẩn bị cùng Đại Hà nâng lên.
Nhưng vừa mới buông thì cái bàn trong tay bị Trương Thiết Sơn dọn đi, chỉ thấy hắn cuốn tay áo, một tay đem bàn giơ lên, thoải mái mà đặt lên xe đẩy nhỏ. Hắn đây là đang giúp nàng dọn bàn. Lý Hà Hoa kinh ngạc, nhưng nàng ngại để hắn hỗ trợ mình, rốt cuộc quan hệ hiện tại của bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không phải, vì thế vội vàng giữ chặt tay áo hắn: "Trương Thiết Sơn, không vội, tự chúng ta có thể làm, người giúp ta trông Thư Lâm một lúc là được rồi." Trương Thiết Sơn đưa mắt nhìn tay Lý Hà Hoa lôi kéo ống tay áo mình, cái gì cũng không nói mà xoay người lại tiếp tục nâng lên một cái bàn đặt lên xe đẩy. Lý Hà Hoa: "...." Người này làm sao còn cướp việc? Không phải đầu óc có vấn đề chứ? Đại Hà cũng đứng ở một bên không xuống tay làm gì được, ngơ ngác mà nhìn Trương Thiết Sơn dọn đồ, tầm mắt dời về cánh tay kiên cố hữu lực của hắn, vừa hâm mộ lại sùng bái.
Vị đại ca này thật lợi hại, cái bàn nặng như vậy mà nhấc một cái lên thoải mái như trong tay không có vật gì vậy, rõ ràng lúc hắn nâng là phải cố hết sức. Trong lúc hắn đang ngây người, Trương Thiết Sơn đã đem bàn ghế còn lại đều dọn lên xe, sắp xếp kỹ càng một chút cũng không lãng phí không gian, chỉ cần đẩy xe là có thể mang hết về. Lý Hà Hoa há miệng thở dốc, không biết giờ phút này nên nói gì, chả lẽ nói cảm tạ sao? Trương Thiết Sơn dọn xong bàn ghế liền bế Thư Lâm lên nhét vào trong lòng Lý Hà Hoa, sau đó bắt đầu đẩy xe đi vào ngõ nhỏ, một chút cũng không cần người khác hỗ trợ, một mình nhẹ nhàng đẩy. Lý Hà Hoa chớp chớp mắt đứng tại chỗ không động, Đại Hà cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, bởi vì người ta đã đoạt mất công việc của mình rồi. Thấy hai người đều không nhúc nhích, Trương Thiết Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Hà Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]