Chương trước
Chương sau
Con ngươi Thương Thiết Sơn âm trầm dọa người, đôi mắt chậm rãi nhìn quét một vòng người nhà họ Lý, ánh mắt kia làm bọn họ không tự chủ được mà run rẩy, nào còn có bộ dạng mạnh mẽ lúc trước.
Trương Thiết Sơn chậm rãi từng bước tiến tên, đám người Lý gia sợ tới mức lùi từng bước về phía sau, một mực thối lui đến nhà chính, Trương Thiết Sơn mới ngồi xuống bàn mà người Lý gia đứng cách đó không xa, cả đám khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Trương Thiết Sơn sờ sờ bàn ghế trước người, cong lên khóe miệng: "Bàn ghế này thật quen ghê, tựa hồ giống như đúc cái ta đánh lúc trước."
Nháy mắt người Lý gia xấu hổ không biết nên nói gì.
Con ngươi Thương Thiết Sơn lại bắt đầu hướng về những bài trí khác trong phòng, mỗi khi thấy đồ vật quen thuộc thì nói một lần, dường như là đơn thuần nghi vấn, càng nói đầu người Lý gia càng ngày càng thấp, sắc mặt cũng ngày càng trắng.


Chờ đến lúc Trương Thiết Sơn không còn gì để nói, lúc này mới lãnh đạm mà nhìn về phía người Lý gia: "Các người không có gì muốn nói sao? Không bằng nói mấy thứ này là từ đâu mà tới đi."
Người Lý gia quay mặt nhìn nhau, biết hôm nay không xong rồi, nếu không thừa nhận mấy thứ này lấy từ Trương gia, nói không chừng sẽ bị Trương Thiết Sơn đánh chết, bọn họ đã từng may mắn gặp qua Tương Thiết Sơn đối phó với ăn trộm như thế nào.
Người Lý gia còn không có ngu, cũng không định chết không thừa nhận mấy thứ này ở đâu ra. Chỉ Là mọi người đều dùng ánh mắt thúc giục đối phương đi giải thích, nhưng ai cũng không muốn mở miệng, cuối cùng không còn cách nào vẫn là Lý Thường Phúc đứng ra nói: "Thiết Sơn à, việc này đều là nhà ta không đúng, đều là do Hà Hoa nhà ta không hiểu chuyện một hai phải lấy đồ vật Trương gia về hiếu kính chúng ta, chúng ta nói không cần nàng lại một hai phải lấy về nhà mẹ đẻ, cho nên chúng ta nghĩ thu trước, chờ ngươi trở về thì trả lại. Hiện tại ngươi đã trở về, chúng ta sẽ đem đồ vật chuyển trả lại."

Vợ Lý Trường Phúc tập tức phụ họa gật đầu: "Đúng đúng, chúng ta cũng không còn cách nào mới lấy đồ của cô em chồng, nàng quá không hiểu chuyện, nếu không ngày hôm qua nàng trở về chúng ta cũng không kêu nàng trở về nhận lỗi với người đâu, nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không thu nhận nữ nhi xuất giá còn làm xằng bậy"
Sau khi nghe xong lời người Lý gia, Trương Thiết Sơn im lặng không nói, sau một lúc lâu thì cười, cười làm cho người ta sởn tóc gáy, cười đến nỗi lời còn muốn nói ra đến miệng của người nhà họ Lý cũng phải nuốt trở về.
"Các ngươi đây là xem ta như con nít ba tuổi mà dỗ sao?" Trương Thiết Sơn nói, đồng thời một tay hất bát trà trong tầm tay quăng xuống đất, làm người Lý gia sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai.
Nương Hà Hoa thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xua tay khuyên bảo: "Thiết Sơn à, chúng ta tốt xấu gì cũng là thông gia với nhau, tuy hiện tại ngươi đã hưu Hà Hoa, nhưng còn tình nghĩa nhiều năm như vậy, ngươi nói đúng không? Hơn nữa, năm đó nếu không phải phụ thân Hà Hoa cứu phụ thân ngươi..."

Trương Thanh Sơn ở một bên rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng đánh gãy lời của bà ta: "Các ngươi đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng là các ngươi lấy đồ đạc mang đi, hiện tại lại nói Lý Hà Hoa một hai cho các ngươi, thật là cực kỳ vô sỉ! Còn có, trước kia nhà người dùng ơn cứu mạng này bắt ép đại ca cưới nữ nhi kia của nhà ngươi, hiện tại còn dám lấy ra nói, các ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Người nhà Lý gia bị Trương Thanh Sơn nói đến nóng mặt, nhưng da mặt người nhà họ Lý vốn dĩ rất dày, vì vậy nương Hà Hoa nói: "Thanh Sơn à, lúc trước thái độ chúng ta có vấn đề, nhà chúng ta đều là người thô tục nói chuyện làm việc rất thô lỗ, cho nên mới không cẩn thận làm tổn thương các ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.