"Tịnh Đình tỷ, đi cùng ta đi mà. Đi đi." Nhược Vân cứ bám theo Hạ Tịnh Đình mà nài nỉ.
Từ sau khi gặp nhau ở bờ sông thì Nhược Vân cho người đi hỏi thăm được nhà của Hạ Tịnh Đình. Nhược Vân ngày ngày chạy đến tìm Tịnh Đình chơi cùng khiến cho Tịnh Đình mỗi lần gặp cô bé là toát cả mồ hôi, thật ra Nhược Vân rất ngoan nhưng bé cũng rất tò mò gặp gì cũng hỏi.
Nhược Vân từ nhỏ không có mẹ, cha lại ở xa, tuy được dì yêu thương chăm sóc nhưng đối với một đứa bé suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà đối diện với mấy người hầu như con rối thì cuộc sống muôn màu bên ngoài khiến đứa trẻ cảm thấy có hứng thú hơn, huống chi lúc trước ngoài biểu ca ra thì Nhược Vân không chơi chung với ai nên khi thấy Tịnh Đình tuổi cũng xấp xỉ mình thì Nhược Vân đương nhiên rất vui.
Hạ Tịnh Đình thì do lúc nãy ăn trứng gà nên bị nổi dị ứng chỉ dám ngồi trong đình nghỉ mát mà không thể ra ngoài chơi. Tịnh Đình cũng không phải thật sự muốn đi chơi, chỉ là Hạ Lan Như Nhi ngồi ở bên cạnh nàng khiến Tịnh Đình rất căng thẳng.
Tịnh Đình bị làm phiền bất đắc dĩ gật đầu nhưng nàng không đi một mình, Tử Huyên bị kéo đi cùng dù rất không muốn, Mộc Tuấn Phong đương nhiên cũng đi theo để trông chừng cô dâu nhỏ của hắn.
Hạ Lan Như Nhi ngồi trong đình nghỉ mát nhìn Nhược Vân đang lúi húi đào giun bên gốc cây cùng với Tử Huyên, Mộc Tuấn Phong khoanh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nong-nu-dau-hao-mon/531503/chuong-27-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.