Khi Hạ Lan Như Nhi đã ngồi xuống ghế thì Lâm Thế Bân cũng ngoan ngoãn khoanh tay quỳ trước mặt nàng.
"Thế Bân, ngươi biết lỗi của mình chưa?" Hạ Lan Như Nhi nhẹ giọng hỏi, nàng không muốn lớn tiếng với đứa nhỏ này vì dù sao nó cũng là vô tội.
"Hài nhi biết lỗi, mong mẫu thân trừng phạt." Lâm Thế Bân cúi đầu.
"Biết lỗi, vậy tại sao lại năm lần bảy lượt phạm lỗi như vậy?"
"Con.." Lâm Thế Bân ngập ngừng nhưng rồi lại không nói. Cậu không thể nói vì muốn người chú ý mà cậu cố tình phạm lỗi, không chừng khi biết được người sẽ càng ghét cậu hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Tổ Hiền đi vào phòng.
"Phu quân."
"Phụ thân." Cả Hạ Lan Như Nhi và Lâm Thế Bân đều đồng loạt gọi người đi vào.
"Bân nhi sao lại quỳ vậy? Mau đứng lên " Lâm Tổ Hiền đỡ nhi tử đứng dậy nhưng Lâm Thế Bân lại không chịu đứng lên.
"Phu nhân, việc này là sao?" Lâm Tổ Hiền không vui quay qua chất vấn Hạ Lan Như Nhi.
"Thế Bân ra ngoài đi, trở về chép năm mươi lần câu tôn sư trọng đạo, ngày mai đưa ta xem." Hạ Lan Như Nhi không vội trả lời Lâm Tổ Hiền mà nói với Lâm Thế Bân.
Lâm Thế Bân nhìn nàng rồi đứng dậy cúi người hành lễ với Lâm Tổ Hiền và Hạ Lan Như Nhi rồi mới đi ra.
"Phu nhân?" Lâm Tổ Hiền mở miệng muốn hỏi.
"Phu quân, ta là chủ mẫu, việc dạy con không phiền chàng quan tâm. Cho dù là thưởng là phạt thì cũng vì muốn tốt cho Thế Bân, tốt cho Lâm gia sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nong-nu-dau-hao-mon/531496/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.