Hạ Lan Nhã và A Toàn đi theo Lưu Minh lên núi hái thuốc, dọc đường đi cả ba đều im lặng.
"Lưu thúc thúc, có phải người nên nói gì không?" Hạ Lan Nhã cười hỏi Lưu Minh. Sở dĩ Hạ Lan Nhã gọi Lưu Minh như vậy vì Lưu Minh là bạn cùng học với phụ hoàng của hắn, y cũng từng đã nhiều lần cứu mạng của phụ hoàng nên mấy huynh đệ hắn gặp Lưu Minh đều gọi là Lưu thúc thúc hoặc Lưu thái y tuyệt đối không gọi tên một cách xấc xược.
"Tam điện hạ, không biết thảo dân phải nói gì?" Lưu Minh ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Nhã.
"Về vị tiểu muội họ Hạ đó, về thân phận của muội ấy. Lưu thúc thúc, người đừng nói với ta là người không biết hay đơn giản đó chỉ là đứa trẻ nhà nông bình thường." Hạ Lan Nhã vẫn mỉm cười nhưng trong lời nói đã lộ rõ ý tứ.
Lưu Minh đứng im một chút thì cười khổ, vị tam điện hạ quả nhiên là có khả năng quan sát rất tốt, y đã che giấu như vậy mà vẫn bị nhận ra. Lưu Minh đi đến một gốc cây ngồi xuống. Hạ Lan Nhã cũng tìm một chỗ sạch sẽ ngồi đối diện y.
"Thảo dân nói ra chuyện này, hy vọng tam điện hạ giúp ta giữ bí mật, bằng không thì cho dù ngài giết Lưu Minh tại đây ta cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ."
"Được." Hạ Lan Nhã đáp ứng.
Lưu Minh mới từ từ kể lại câu chuyện. Khoảng hai khắc sau thì Lưu Minh mới ngừng lại, y nhìn Hạ Lan Nhã.
"Theo như người nói, Hạ Tịnh Đình là biểu muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nong-nu-dau-hao-mon/531495/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.