Chương trước
Chương sau
Beta: Rya

Trong phòng bếp dù sao vẫn còn hầm đồ ăn, mặc dù có dì Vương canh lửa giùm, Lâm Sở Trì cũng không tiện làm phiền người ta quá lâu.

Cô ngồi trên ghế dài một lúc rồi đứng dậy chuẩn bị trở về nhà ăn, rõ ràng cô cũng không làm gì, trong nháy mắt khi cô đứng lên, thiên nga trên mặt hồ đều vỗ cánh bay xa hơn một chút.

Rõ ràng Đồ Xấu Xa rất gần gũi với mình.

Lâm Sở Trì nhìn thấy đám thiên nga phản ứng có hơi quá, trong đôi mắt hạnh lộ ra sự vô tội, hiển nhiên không hiểu cùng là động vật, tại sao đám mèo gần gũi với mình, bọn thiên nga lại tránh không kịp.

Trong lòng cô nghĩ hay là lần sau có thể thử ném thức ăn cho chúng nó, bước chân lại không hề chậm trễ đi về phía nhà ăn.

“Meo meo meo.”

Cô vừa đến con đường gần nhà ăn đã nghe thấy tiếng mèo kêu gắt gỏng, lúc đang nghĩ là con mèo nào dữ như vậy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đồ Xấu Xa đang dữ dằn chắn ở phía trước người khác, còn dùng móng vuốt cào giày người ta.

“Xấu Xa.”

Lâm Sở Trì chạy hai bước tiến lên, khi Đồ Xấu Xa nghe thấy tiếng cô dường như hơi sửng sốt một lúc, lập tức dần dần thu móng vuốt về.

Sau đó con mèo cam hai mặt này liếm móng vuốt mấy cái giảm bớt lúng túng, chạy đến trước mặt cô cọ chân cô phát ra tiếng mèo “meo ngao” vô cùng mềm mại.

“Em đó.”

Lâm Sở Trì nhìn nó sau đó ngẩng đầu xin lỗi thay nó: “Nó có hơi nghịch ngợm, thật xin lỗi.”

Người bị xấu xa ngăn cản chính là một người đàn ông trẻ tuổi, anh đeo mắt kính trông rất lịch sự, có điều nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, khuôn mặt dưới mắt kính thiên về tuấn lãng, thực ra không đeo kính sẽ càng phù hợp với khí chất của anh hơn.

Người đàn ông lắc đầu bày tỏ không có chuyện gì, thực ra trong lòng đã đoán được, có thể là bởi vì trên người dính mùi chó Border Collie mới có thể rước lấy địch ý của con mèo cam này, dù sao lúc trước từng có tình huống như thế.

Lâm Sở Trì cảm thấy anh khá quen, có điều nghĩ có thể là sinh viên từng ăn cơm trước ô cửa của mình nên không có suy nghĩ nhiều.

“Không cho phép em tùy tiện hung dữ với người ta nữa, nếu không lần sau có đồ tốt sẽ không đem cho em ăn có nghe không?”

Cô ngồi xổm xuống dạy Đồ Xấu Xa hai câu, duỗi tay ra hiệu tự nó đi chơi đi, sau đó đứng dậy tiếp tục đi về phía nhà ăn.

Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân đi tới, ban đầu còn tưởng rằng là bị nhận ra, ánh mắt đảo qua bên cạnh mới phát hiện đối phương chỉ đi cùng đường.

Hôm nay Lâm Sở Trì mặc áo ngắn tay màu trắng và quần bò nhạt màu, mái tóc dài phủ vai được cột đơn giản sau đầu, đi ở trong sân trường không khác gì những sinh viên trong trường học.

Chính bởi vì như vậy, người đàn ông, cũng chính là Cố Hoài Dục theo bản năng cảm thấy cô là sinh viên trong trường học, nghĩ đến chú họ nói mỗi ngày ở nhà ăn số một chưa tới giờ cơm đã có sinh viên xếp hàng, cho rằng cô cũng là một trong những sinh viên đó.

Hai người một trước một sau tiến vào nhà ăn, bàn bên trong trống không, có điều trước ô cửa số bảy đã có không ít người đứng.

“Thất Thất.”

“Thất Thất chị trở về rồi.”

Lúc Lâm Sở Trì đi vào, tầm mắt của tất cả bọn sinh viên đều bị cô hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý người đi vào trước cô.

“Thất Thất, giò heo hầm xong chưa, bây giờ có thể ăn cơm chưa?”

“Em đã ngửi thấy mùi, thơm quá.”

“Quá thơm, không đợi nổi, rất muốn ăn cơm.”

Lâm Sở Trì nghe bọn họ nói không thể chờ được nữa, liếc nhìn thời gian sau đó nói: “Còn hầm một lúc nữa, đợi thêm hơn 20 phút là có thể ăn.”

Nói xong cô mới tiến vào trong phòng bếp, mặc tạp dề tới bên cạnh dì Vương nói cám ơn với bà ấy.

“Con bé này, khách sáo vậy làm gì.”

Dì Vương nói xong cũng không vội đi, dù sao trước đó bà ấy cũng không phải đang nói đùa, giò heo hầm đậu tương thơm như vậy, bà ấy đã chuẩn bị canh vừa ra nồi sẽ nếm thử ngay.

Mà ngoài ô cửa, Cố Hoài Dục vòng tới hàng sau dừng lại lại phát hiện người đi cùng đường lại không phải sinh viên mà là nhân viên nhà ăn, trong lòng anh hơi kinh ngạc.

Anh hơi soi mói thức ăn, lần trước lúc mở tọa đàm, bữa cơm của nhà ăn mà chú họ mang về hiếm khi hợp khẩu vị của anh. Bình thường ngược lại anh cũng không đến nỗi vì ăn một bữa cơm mà đặc biệt đến, hôm nay vừa vặn có việc muốn tới tìm chú họ, lúc này mới thuận tiện mượn thẻ cơm lại đây.

Nghĩ đến lúc trước cho rằng người nấu ăn ngon như thế chính là một đầu bếp già, Cố Hoài Dục không khỏi nhìn vào trong ô cửa, muốn xem thử cô có phải chỉ là một nhân viên giúp đỡ trong ô cửa hay không.

Có điều thực ra cũng không cần anh cố ý quan sát, không bao lâu cuộc đối thoại của sinh viên phía trước đã nói rõ cho anh biết, đầu bếp có tay nghề nấu ăn ngon ở ô cửa số bảy chính là cô gái trẻ đó.

“Mùi thơm càng ngày càng đậm, quả thực thèm muốn chết.”

“Sao Thất Thất hầm giò heo thơm thế nhỉ?”

“Tớ cảm thấy ngửi mùi thôi, mà tớ có thể ăn một thau to.”

“Thất Thất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tại sao lại nấu ăn ngon như vậy, cảm thấy mình thật là vô dụng.”

“Đừng nói mình như vậy, phải nghĩ tích cực lên, tuy rằng cậu không biết nấu nhưng dù sao cậu cũng biết ăn.”

“Cảm ơn, được an ủi rồi này, nếu như đến ăn cũng không biết vậy tiêu rồi.”

Trong khi bọn sinh viên nói chuyện phiếm, giò heo hầm đậu tương rốt cục cũng chín. Lúc mở nắp xoong, dì Vương đối mặt trực tiếp với mùi thơm, bị mùi thơm xộc thẳng vào, bà nuốt nước miếng ừng ực.

“Tiểu Lâm, món giò heo hầm của cháu ngon miễn bàn.”

Lâm Sở Trì khẽ nhếch khóe môi, ra hiệu tự bà ấy múc ăn đi, sau đó đem một nồi ra trước.

Hình ảnh giò heo màu đỏ sáng với đậu tương bóng loáng đổ vào khay dài trông vô cùng hấp dẫn, bọn sinh viên hận không thể hóa thân thành khay, để cô đổ thẳng vào miệng mình.

Giò heo thơm ngát được bưng đến trước cửa sổ, sinh viên xếp hàng đầu tiên cầm chén kích động nói: “Thất Thất cơm còn cơm nữa.”

“Đừng nóng vội.”

Lâm Sở Trì khích lệ một câu, xoay người bưng cơm đã nấu chín đến.

Sau khi cơm nước đều mang lên cũng không cần cô ra tay, bọn sinh viên mau chóng tự quẹt thẻ múc cơm.

Dì Vương múc một chén giò heo xong cũng không ở trong ô cửa làm lỡ việc buôn bán của cô, khen ngợi vài câu rồi bưng chén về ô cửa của mình.

Đương nhiên, lúc bà ấy đi ngang qua ô cửa của những người khác không thể thiếu cảnh bị chặn đường đánh cướp một hồi, dù sao giò heo thực sự quá thơm.

Lâm Sở Trì bưng hết hai nồi giò heo ra, nhanh nhẹn hầm một nồi nữa, lúc này mới xoay người xử lý nguyên liệu nấu ăn khác chuẩn bị xào thức ăn.

Hai nồi giò heo to đủ cho không ít sinh viên ăn, ít nhất toàn bộ người đến sớm xếp hàng đều được ăn, hầu như đều là mới vừa múc cơm xong không thể chờ được nữa vừa đi vừa ăn.

“Giò heo ăn thật ngon, cũng may tớ đến sớm chờ.”

“A, thật là thơm.”

Sinh viên chỉ cần ăn được giò heo thì không có ai mà không khen ngợi, rất nhanh đã đến phiên Cố Hoài Dục, mà phía sau anh lúc này là một con rồng dài.







Giò heo hầm đậu tương

Lúc Cố Hoài Dục quẹt thẻ theo bản năng nhìn vào trong ô cửa, thấy cô gái bên trong thân hình mảnh khảnh vậy mà có thể dùng một cái chảo lớn như thế xào thức ăn, trong lòng khâm phục, cảm thấy thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Này, anh tự giác chút đi, múc nhiều như vậy là muốn chiếm hời của Thất Thất à?”



Nam sinh xếp phía sau anh nhìn thấy anh múc nhiều giò heo như vậy, cau mày mở miệng nhắc nhở.

Vừa nãy lúc Cố Hoài Dục quẹt thẻ hoàn toàn không chú ý giá tiền, tưởng có thể ăn bao nhiêu thì múc bao nhiêu, sau khi nghe nhắc nhở lại quét thẻ một cái mới phát hiện giá rất ưu đãi, vì vậy tiếp tục quét bù hai lần nữa.

Nam sinh thấy vậy lúc này mới không nói gì nữa, có điều chờ anh múc xong lập tức chen lên.

Cố Hoài Dục chỉ nghĩ đến đây ăn một bữa cơm đơn giản, không muốn gây chú ý một tay bưng cơm phần, một tay đẩy mắt kính cố ý đeo vào, có cảm giác hình như mình quá tự luyến rồi.

Dù sao rõ ràng, sinh viên ở đây đến ăn cơm không ai chú ý tới anh.

Có điều cảm giác như vậy cũng không xấu, Cố Hoài Dục tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, ngửi mùi thơm nồng nặc trong chén, bỗng nhiên có hơi hối hận ngày hôm nay mới đến đây.

Tướng ăn của anh vô cùng tao nhã, cầm đũa ăn một ngụm cơm trước lại nếm thử đậu tương, tiếp đó mới gắp giò heo.

Lúc anh ăn cơm rất yên tĩnh, không giống mấy sinh viên ăn được món ngon sẽ không nhịn được cảm thán, trên mặt cũng không có vẻ mặt quá khoa trương, có điều từ tốc độ hạ đũa của anh không khó nhìn ra, anh rất hài lòng với bữa cơm trước mặt.

Trước đây Cố Hoài Dục cũng không thích ăn món quá mỡ quá ngấy, vừa nãy đơn giản là bị mùi thơm của giò heo hấp dẫn, thêm vào lúc đó chỉ có giò heo đã làm xong, anh không nghĩ quá nhiều nên mới mua. Có điều sau khi ăn vào, món ăn này quả thật không khiến anh thất vọng, tuy rằng đậu tương và giò heo đều dầu mỡ nhưng ăn cũng không ngán.

So với anh ăn một cách yên tĩnh, bàn bên cạnh lại rất náo nhiệt.

“Đầu gỗ, cậu không định tiếp tục theo đuổi nữ thần của cậu nữa à?”

“Không theo đuổi nữa, cô ấy chỉ thích ăn mấy món như sườn bò, bò bít tết, mì ý, sushi, đi ăn cơm chung với cô ấy cũng không được.”

“Không phải tớ nói rồi sao, chỉ cần cậu dẫn cô ấy đến đây ăn một bữa, tớ cũng không tin cô ấy còn thích ăn những món kia.”

“Cô ấy ghét nơi đông người, không chịu xếp hàng.”

“Vậy cậu mang cơm cho cô ấy không được sao.”

Hai người nói đến đây, một bạn nam ăn cùng bàn khác trực tiếp cười ha hả: “Ha ha ha ha, cậu đừng nhắc tới mua cơm giùm, tên đầu gỗ này không hổ có biệt danh là đầu gỗ, cậu ta sợ mua cơm giùm người ta sẽ bị người xếp sau nói, lần trước cố ý ăn xong lại xếp hàng lần nữa, kết quả thằng nhóc này mua cơm rồi không nhịn được ăn mảnh một miếng.”

“Xem ra nữ thần của cậu còn không quan trọng bằng cơm, vậy tiêu rồi, cậu từ bỏ đi.”

Lúc bọn họ trò chuyện bất tri bất giác gặm xong giò heo, cảm thấy còn chưa hết thòm thèm.

“Giò heo ăn quá ngon, hoàn toàn ăn không đủ, tớ quyết định lần sau vẫn mua thêm một phần.”

“Thật, vừa thơm vừa ngon, chủ yếu còn ăn không ngán.”

“Đậu tương cũng rất thơm.”

“Đúng vậy, cũng may còn có đậu tương ăn kèm với cơm, nếu không gặm hết giò heo rồi chỉ đành ăn cơm không.”

Lúc bọn họ ăn cơm trộn với đậu tương và nước sốt không còn một mống, Cố Hoài Dục ở cách đó không xa cũng đã ăn cơm xong.

Lượng cơm của một chén cơm phần to như thế quả thật không ít, Cố Hoài Dục ăn xong cũng no, có điều còn vẫn chưa hết thòm thèm.

Anh ngồi nghỉ một lúc, sau đó đứng dậy đi qua xếp hàng một lần nữa.

Bấy giờ người trước ô cửa số bảy càng nhiều, lúc anh đứng xếp hàng có vài sinh viên nhìn anh mấy lần, chẳng qua có lẽ là anh biểu hiện quá bình tĩnh, bọn sinh viên cũng thầm nghĩ trong lòng không thể nào, rất nhanh đã thu tầm mắt lại.

Giò heo hầm đậu tương thực sự quá quý hiếm, lúc Cố Hoài Dục xếp tới phía trước một lần nữa thì hết rồi, đành quẹt thẻ mua cơm cá kho đóng gói mang đi.

Lúc anh cầm cơm rời nhà ăn, mới có sinh viên nhìn bóng lưng anh nói: “Cậu có cảm thấy anh ta khá giống Cố Hoài Dục không?”

“Ngày hôm nay lại không có toạ đàm, sao Cố Hoài Dục có thể đến trường chúng ta chứ?”

“Cũng đúng.”

Phòng làm việc của giáo viên.

Cố Hoài Dục đi tới bên ngoài phòng làm việc của chú họ mình, gõ cửa, sau khi được đáp lại liền đẩy cửa ra đi thẳng vào.

“Coi như thằng nhóc cháu có lương tâm, còn biết mang cơm cho chú.” Thầy giáo Cố mới vừa kết thúc tiết học trở về không bao lâu, nhìn thấy cơm trong tay anh thì vui vẻ nói.

Cố Hoài Dục đặt cơm lên bàn ông ấy, bản thân thì rót ly nước ngồi ở bên cạnh.

“Sao là cá vậy? Chú nghe sinh viên nói hôm nay Tiểu Lâm nấu giò heo hầm đậu tương mà, sao cháu không mua món đó cho chú?”

“Bán hết rồi, nồi tiếp theo còn phải chờ lâu.”

“Cháu không tới sớm à?”

“Có tới.”

“Vậy sao bán hết nhanh vậy?”

Cố Hoài Dục lại uống một ngụm nước sau đó mới nói cho ông ấy biết: “Không phải chú nói không thể mua cơm giùm à, cháu ăn cơm xong mới xếp hàng lần nữa mua cho chú.”

“Vì thế cháu ăn giò heo hầm đậu tương?” Thầy giáo Cố nhìn về phía anh.

Cố Hoài Dục như chuyện đương nhiên gật đầu, trong mắt lộ vẻ sung sướng chia sẻ với ông ấy: “Rất ngon, giò heo hầm rất vừa miệng, ăn béo mà không ngấy, đậu tương rất thơm.”

“Nhãi con, không mua cho chú còn khiến chú thèm.” Thầy giáo Cố cười mắng.

Cũng may món trước mặt không hấp dẫn bằng giò heo hầm đậu tương, nhưng ông ấy cũng rất hài lòng với món cơm cá kho, nói xong cũng bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

Cố Hoài Dục ngồi ăn cơm với ông ấy xong mới đứng dậy tạm biệt, thầy giáo Cố nghĩ đến anh ăn giò heo mà không mua cho mình, tức giận vẫy tay nói: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên đi.”

Mãi đến tận khi anh đi thật, sau một lúc thầy giáo Cố chợt nhớ ra, anh còn chưa trả thẻ cơm cho mình.

“Thằng nhóc thúi này, không phải cố ý đấy chứ?”

Lấy thân phận của thầy Cố, muốn đi làm thêm một thẻ cơm cũng không phải việc gì khó nên ông ấy không vì thế mà gọi người về.

Ngược lại Cố Hoài Dục thật sự không phải cố ý, lúc lái xe rời khỏi trường học mới đột nhiên nhớ tới thẻ cơm còn đang trên người mình, sau khi gọi điện thoại qua xác định ông ấy có thể làm lại, bèn dứt khoát tỏ ý tấm thẻ này sẽ ở lại chỗ mình.

“Nhóc, ăn cơm nhà ăn trong trường bọn chú tới nghiện rồi hả?” Thầy giáo Cố nói xong cười giỡn nói, “Nếu không thì cháu cứ đến khoa âm nhạc làm giáo viên là được rồi, như vậy mỗi ngày đều có thể ăn ở trường học.”

Cố Hoài Dục đương nhiên không thể bởi vì cơm trong trường ngon mà đi làm giáo viên, trò chuyện với ông ấy hai câu rồi cúp điện thoại.

Lúc xe mới vừa lái vào cổng biệt thự, một con Corder Collie ngay lập tức ngoắt cái đuôi đi theo bên cạnh xe.

Cố Hoài Dục tiện tay lấy mắt kính xuống đặt trong xe, dừng xe sau đó đẩy cửa xe đi ra.

Mới vừa đứng trên đất, con Border Collie lập tức tiến đến ngửi người anh, chú chó bình thường không thích sủa bỗng nhiên ngửa đầu kêu lên.

Biết nó mũi thính, Cố Hoài Dục không chắc nó sủa là do ngửi thấy mùi của con mèo để lại trên giày mình, hay là ngửi thấy mùi giò heo hầm đậu tương mà mình ăn vừa nãy, vươn tay xoa nó đầu nói: “Đừng nghịch.”

“Gâu gâu gâu.”

Nghe thấy giọng nó không vui, Cố Hoài Dục vừa đi vào trong nhà vừa nói “Được rồi, mở đồ hộp cho mày.”

“Gâu gâu gâu.”

“Ba cái thì không được, đồ hộp không thể ăn như cơm.”

“Gâu gâu.”

“Chỉ một thôi, còn bàn nữa thì đến một hộp cũng không có.”

Border Collie như là nghe hiểu, ngay lập tức không sủa nữa.

Lúc chó Border Collie ăn đồ hộp, Lâm Sở Trì bên nhà ăn đã tan làm, tiếp đó cũng mang cơm mèo đến cho đám mèo.



Lúc những con mèo khác ăn cơm, Lâm Sở Trì chỉ đè XấuXa lại. Hiển nhiên, cô nhớ tới ban ngày tên nhóc này chặn đường cào người, vì thế dạy nó một bài học.

“Con mèo nhỏ như em mỗi ngày làm gì mà cứ hung dữ vậy lỡ như gặp phải người dữ hơn em, em đánh thắng được người ta không, lần sau mà thấy nữa…”

Con mèo cam ngẩng gương mặt tròn trịa nhìn cô, trông ngoan ngoãn lại vô tội.

Dù cho biết nó đang giả bộ ngoan, thoắt cái trong lòng Lâm Sở Trì vẫn hiện lên ý nghĩ “Mèo nhỏ có thể có ý đồ xấu gì”, vò đầu nhỏ nó một trận lại để nó đi ăn cơm mèo.

Dáng vẻ đám mèo vùi đầu ăn cực kỳ đáng yêu, Lâm Sở Trì ngồi xổm bên cạnh mỉm cười nhìn, trong lòng cảm thấy tháng ngày bình yên mà phong phú như thế hình như cũng rất tốt.

Sau khi cô cho mèo ăn xong thì về nhà, mới vừa tắm xong đi ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy điện thoại lục tục có tiếng tin nhắn nhắc nhở.

Đêm hôm ai mà gửi nhiều tin nhắn như thế?

Lâm Sở Trì suy nghĩ trong lòng, mở điện thoại di động ra phát hiện là Triệu Nguyệt.

[A a a a a]

[Thất Thất em thật thật…]

[Nam thần của em vậy mà ló mặt trên một chương trình.]

Lâm Sở Trì xem tin nhắn cô ấy gửi tới mới biết, hóa ra là bởi vì nam thần của cô ấy – Cố Hoài Dục làm thầy hướng dẫn ở một chương trình truyền hình âm nhạc, cho nên cô ấy mới vui vẻ như vậy.

“Không phải em nói anh ta không thích lộ mặt trong chương trình à?”

Cô còn nhớ lúc trước nói chuyện với Triệu Nguyệt từng nhắc tới, nói là nam thần của cô ấy đẹp trai như vậy, đáng tiếc không thích xuất đầu lộ diện.

“Em thấy trên mạng nói, hình như là bởi vì thầy hướng dẫn được quyết định từ trước ngã bệnh, anh ấy có quan hệ khá tốt với người thầy đó, vì vậy mới đảm đương mấy kỳ. Đúng rồi Thất Thất, chia sẻ một video với chị, quả thực cười chết em rồi.”

Lâm Sở Trì mở video thì nhìn thấy một thanh niên đang hát trên sân khấu, nói thật, đối phương có ngoại hình ưa nhìn, nhưng cô càng nghe hát càng không nhịn được cau mày.

Nhưng khiến cô khó hiểu chính là, một giọng ca như vậy, sau khi hát xong lại được đánh khá khá tốt, không khỏi khiến cô nghi ngờ có phải mình không biết thưởng thức không.

Mãi đến tận khi ống kính trong video chuyển tới Cố Hoài Dục, anh lộ vẻ mặt lạnh nhạt đưa ra đánh giá: “Ca khúc không có tình cảm, giọng hát hỗn loạn, hát tông cao không phải gào khóc thảm thiết”, Lâm Sở Trì rốt cục xác định, xem ra lỗ tai mình không có vấn đề gì.

Trên sân khấu, thanh niên nhận được đánh giá này cũng không hài lòng, phản bác ngay tại chỗ, nói Cố Hoài Dục chỉ có thể sáng tác chứ hoàn toàn không biết hát, còn trào phúng anh không biết thưởng thức cách hát độc đáo của mình.

Đối với việc này, Cố Hoài Dục đáp lại là: “Tôi quả thực không hiểu cách hát độc đáo mà cậu nói, nhưng hát ít nhất phải có nhịp điệu, con chó nhà tôi hát còn ta đúng nhịp hơn cậu.”

Video tới đây là kết thúc, Lâm Sở trì xem xong không cảm thấy có chỗ nào buồn cười, bèn khó hiểu hỏi Triệu Nguyệt.

Triệu Nguyệt ghét đánh chữ nói không rõ ràng, dứt khoát gọi tới.

“Chị không biết đâu, sau khi chương trình truyền ra có người nói nam thần của em độc miệng, còn có người nói anh ấy hơi quá đáng, kết quả chị đoán xem, nam thần của em trực tiếp chia sẻ một video, em gửi video cho chị thì chị sẽ biết tại sao buồn cười.”

Lâm Sở Trì mang theo lòng hiếu kỳ mở ra video cô ấy mới gửi tới, phát hiện bên trong là một con chó to vô cùng đáng yêu, dễ thương hơn chính là, con chó này thế mà biết ngâm nga theo tiếng piano, hơn nữa giai điệu rất dễ nghe.

“Con chó này thật đáng yêu.”

“Đúng thế.” Triệu Nguyệt nghe cô khen ngợi con chó của nam thần nhà mình nuôi, cười tiếp tục nói, “Đoạn video này vừa tung ra, bọn chửi rủa cũng không còn lời nào để nói, dù sao nam thần em đang nói sự thật, con chó nhà anh ấy thật sự hát đúng nhịp hơn cái tên trên sân khấu đó.”

Lâm Sở Trì suy nghĩ một lát, phát hiện so sánh hai video, đúng là cô vẫn thích nghe chó hát hơn, không khỏi cong môi.

Cùng lúc đó cô lại rất nghi hoặc “Tại sao người kia hát như vậy còn có thể lên sân khấu, là bởi vì ai cũng có thể tới hát à?”

“Làm sao có thể, tên kia rõ ràng là có người sau lưng.” Triệu Nguyệt biết cô không thích thức đêm giống mình, nói chuyện một lúc với cô rồi chủ động tắt cuộc gọi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Sở Trì tiện tay mở video của con chó kia xem mấy lần, cảm thấy nó trông thật là thông minh lại đáng yêu.

Mãi đến tận khi tắt đèn nằm xuống ngủ, trong đầu của cô bỗng nhiên lóe hình ảnh hồi chiều Xấu Xa cào người, rốt cục hiểu ra tại sao cảm thấy người kia nhìn quen quen.

Lẽ nào ngày hôm nay trong trường học lại có cuộc tọa đàm của anh?

Lâm Sở Trì suy đoán, nhưng nhớ đến lần trước lúc có toạ đàm, lại cảm thấy không giống.

Có thể là người tương tự

Cô thầm nghĩ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Hơn mười giờ đối với cô mà nói đã là thời gian ngủ, đối với rất nhiều người mà nói, cuộc sống về đêm mới bắt đầu.

Trên diễn đàn trường, có người rảnh rỗi không có chuyện gì đăng bài gợi đòn.

Tiêu đề cậu ta viết là “Để tôi xem thử hôm nay là ai đáng thương như thế, không ăn được giò heo hầm đậu tương ở ô cửa số bảy”, kết quả lầu chính lại đăng một đống ảnh với độ nét cao.

Đừng nói nữa, kỹ thuật chụp ảnh của cậu ta đúng là rất tốt, món giò heo hầm đậu tương được cậu ta chụp càng hấp dẫn, cách màn hình cũng làm người ta muốn cắn hai cái.

Vốn dĩ mọi người thấy tiêu đề còn tưởng rằng cậu ta cũng là một trong những người đáng thương, ấn vào bài đăng còn định an ủi cậu ta hai câu, kết quả là bị được hình ảnh tấn công dữ dội.

[Đêm khuya phóng độc, thứ như cậu có thiếu đạo đức không hả?]

[Ấn vào còn muốn nói chúng ta đồng mệnh tương liên, kết quả thì ra người đáng thương chỉ có chính tôi.]

[Ôm ôm lầu trên, cậu không chỉ có một mình.]

“Đáng ghét, tôi vốn đã quên chuyện này, lại bị cậu gợi lên cơn thèm.”

“Xong đời rồi, đêm nay có lẽ toàn nằm mơ thấy giò heo hầm đậu tương.”

“Chờ đó, sáng mai tôi đi đi xếp hàng, cũng không tin không ăn được.”

“Buổi sáng tính là gì, sáng sớm ngày mai tôi đi.”

“Cậu đi sáng sớm à, vậy trời chưa sáng tôi đã đi rồi.”

“Mấy người điên hả, chuyện này mà cũng phải giành hả, xem ai giành lại ai, tôi thức suốt đêm luôn.”

“Không đến mức đấy chứ, thật sự không đến mức thế đâu.”

Cũng may bọn họ chỉ nói vậy thôi, nếu không hơn nửa đêm một đống người ngồi chồm hổm ở cửa nhà ăn, hình ảnh kia quả thực không dám nghĩ.

Có điều cũng có người nói được là làm được, có sinh viên không có tiết buổi sáng hiếm khi thức sớm, chạy đến nhà ăn số một mua đại bữa sáng rồi ngồi ngoài ô cửa số bảy.

“Không phải còn có nhiều chỗ trống à, các em ngồi đây làm gì?”

Lâm Sở Trì vừa đến nhìn thấy sinh viên có bàn trống không ngồi, lại ngồi ở bên ngoài ô cửa của mình, trên mặt hết sức không hiểu.

“Trên đất mát mẻ, không có gì đâu Thất Thất, chị không cần phải để ý đến chúng em.”

“Đúng, chúng em thích ngồi trên mặt đất.”

Chủ yếu là thời gian từ sáng sớm đến buổi trưa hơi dài, bọn họ lại chẳng muốn mang ghế đến, bèn lót giấy ngồi trên mặt đất.

Lâm Sở Trì đương nhiên sẽ không tin bọn họ thích ngồi trên mặt đất, lại hỏi hai câu mới biết là vì xếp hàng trước chờ giò heo hầm đậu tương, bèn cười nói: “Nếu các em muốn ăn mỗi ngày đều có mà, không cần như vậy.”

“Hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai, ăn ít một bữa em sẽ cảm thấy tiếc nuối.”

“Mỗi ngày ăn không ngán à?”

“Vậy cũng phải ăn được mỗi ngày chứ, ngược lại em cảm thấy ăn mỗi ngày cũng sẽ không ngán.”

Lâm Sở Trì hết cách với bọn họ, dù cho hiện tại thời gian còn sớm, cũng chỉ có thể tiến vào nhà bếp trước tiên xử lý nguyên liệu nấu ăn nấu cơm chín, sau đó hầm giò heo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.