Chương trước
Chương sau
Beta: Rya

Trong khi bọn sinh viên nói chuyện phiếm, Lâm Sở Trì đã nấu chín thịt thái sợi sốt vị cá.

Từ lúc ngửi thấy mùi đồ ăn, sinh viên hàng đầu cũng đã cất điện thoại di động vào trong túi, thậm chí đã quét xong thẻ cơm từ sớm.

Trưa hôm nay, Mộc Thần chỉ có một tiết học, cậu biết bởi vì các bạn học đến sớm, dẫn đến mỗi ngày trước ô cửa số bảy đều sẽ kinh doanh trước giờ, vì thế học xong cậu sẽ đến sớm.

Khi có cậu ở đây, Lâm Sở Trì có thể giảm bớt một vài chuyện, ví dụ như múc thức ăn xong có thể bắt đầu xào chảo tiếp theo, món ăn được nấu chín sẽ được bưng ra.

Sinh viên nhận được cơm phần từ trong tay cậu đứng ngay đó ăn một ngụm lớn, cảm giác có chút thỏa mãn than thở: “Quả nhiên vẫn là thịt thái sợi sốt vị cá ở nhà ăn ngon.”

Sinh viên xếp đằng sau chê cậu ta rề rà, đẩy người ra quẹt thẻ mua cơm.

Có lẽ là khoảng mấy ngày không ăn, bây giờ bọn sinh viên ngửi thấy mùi thơm quen thuộc đều thèm ăn không chịu được, thúc giục Mộc Thần múc thức ăn nhanh một chút.

Mộc Thần bị bọn họ thúc giục không biết làm sao, chỉ có thể lại lấy ra hai cái muôi múc thức ăn, cứ như vậy những người không chờ nổi có thể tiến lên tự múc, có điều tốc độ xào thức ăn của Lâm Sở Trì không đuổi kịp tốc độ múc thức ăn của bọn họ, người phía sau vẫn phải chờ.

Ngày đầu tiên kết thúc kỳ nghỉ, người bên ngoài ô cửa số bảy cực kỳ nhiều, Lâm Sở Trì nghe bọn họ vừa dẻo mồm khen mình, vừa bán thảm nói ở nhà không ăn ngon, nên thời gian bán ngày hôm đó phải kéo dài hơn bình thường một chút.

Dù vậy, chờ khi buổi tối tan làm Lâm Sở Trì vẫn nấu cơm cho đám mèo.

Đã mấy ngày không gặp, lúc đám mèo thấy cô đều có vẻ rất dính người, đến ngay cả con mèo “tồi” nổi tiếng trong trường học cũng không ngoại lệ.

Con mèo cam kia bởi vì thích quấy rối người ta, người trong trường học hay gọi nó là “đồ tồi”, hoặc gọi nó là “Đồ Xấu Xa”.

Đồ Xấu Xa ở trước mặt Lâm Sở Trì sẽ có vẻ hơi ngoan một chút, thậm chí sẽ chủ động cọ cô, cho cô vuốt đầu, có điều nếu như Lâm Sở Trì muốn vuốt nó từ đầu đến đuôi giống những con mèo khác, nó vẫn sẽ trốn.

Nhưng ngày hôm nay, cái tên này sau khi ăn xong mấy con cá khô, thế mà lại chủ động nằm ngửa lộ ra cái bụng vừa nhìn đã biết mềm mại cho cô xem.

Lâm Sở Trì hơi kinh ngạc, thử duỗi tay tới, thấy nó không có trốn, bèn thuận thế sờ sờ.

“Sao hôm nay ngoan thế?” Nói xong, cô cầm cá khô nhỏ đút tới bên mép nó.

Đồ Xấu Xa duỗi ra hai cái chân trước ôm lấy cổ tay cô, hé miệng cắn cá khô, chậm rãi nhai.

Cái tên này vốn có cái đầu tròn tròn rất đáng yêu, nằm xuống lộ ra cái bụng yêu kiều, lòng Lâm Sở Trì sắp tan chảy mất rồi, chỉ hận không thể đưa hết cá khô cho nó.

“Ngày mai dùng thịt ức gà làm ít thịt cho em ăn có được hay không?” Nghĩ đến mỗi ngày ăn cá khô nói không chừng nó sẽ chán, cô gãi cằm nhóc mèo nói.

“Meo ô.”

“Oa, thật đáng yêu, từ lúc nào trường học của chúng ta lại có một con mèo cam đáng yêu như thế.”

Một nữ sinh tóc ngắn đi ngang qua nhìn thấy con mèo nằm ngửa làm nũng dưới tay Lâm Sở Trì, bèn kéo bạn đến xem.

“Sao tớ cảm thấy giống con mèo vô lại kia thế?”

“Làm sao có thể, sao Đồ Xấu Xa lại quay người lộ bụng chứ?”

Lâm Sở Trì nghe các cô ấy nói, còn chưa mở miệng, nữ sinh tóc ngắn đã hỏi trước: “Thất Thất, đây là mèo mới tới à?”

“Không phải, đây chính là Đồ Xấu Xa.” Lâm Sở Trì ăn ngay nói thật.

“Xem đi, tớ đã nói là xấu xa, dù sao tuy rằng nhãi con này thích quấy người, nhưng vẻ ngoài cũng rất đáng yêu, tớ làm sao có thể lầm chứ.”

Đồ Xấu Xa có xấu đi nữa cũng sẽ không tùy tiện đi trên đường nhìn thấy con người là nhảy qua quậy, nếu như thế thật, trường học cũng không tha cho nó. Chủ yếu vẫn là nó đáng yêu, bọn sinh viên nhìn thấy đều không nhịn được đút cho ăn, đút rồi không nhịn được lại muốn vuốt ve, đáng tiếc đây là một con mèo được cho ăn nhưng không cho động, cho nên mới có không ít sinh viên bị nó quấy.

Từ lúc Đồ Xấu Xa phát hiện có người khác đến đã lộn người đứng lên lại, đến bên cạnh ăn cơm mèo do Lâm Sở Trì nấu.

“Đồ Xấu Xa cải tà quy chính thật rồi à?”

Nữ sinh tóc ngắn nói xong thử tới gần Đồ Xấu Xa một chút, muốn xem thử có phải nó trở nên thân người hơn không, nhưng mà tuy rằng tên nhãi kia không vung thẳng móng vuốt, nhưng quay đầu hà hơi với cô ấy.

“Đã xác nhận, đồ tồi vẫn là đồ tồi đó, cậu vẫn nên tránh xa một chút.” Bạn cô ấy vội vàng dắt cô ấy đứng đằng sau.

“Hừ, thì ra mèo cũng khôn, còn còn biết lấy lòng đầu bếp Thất Thất.”

“Phần cơm mèo này tớ ngửi thôi cũng cảm thấy thơm, nếu tớ là nó tớ cũng sẽ ôm đùi.”

Lâm Sở Trì duỗi tay động viên sờ sờ sau gáy Đồ Xấu Xa, nghe các cô nói cũng chỉ cười.

Hai nữ sinh xác định Đồ Xấu Xa vẫn không cho sờ, xoay người vuốt ve con mèo khác.

Chỉ trong chốc lát, lại có không ít sinh viên bị hấp dẫn đến, vốn là chỉ là một góc cho mèo ăn trong nháy mắt lại náo nhiệt lên.

Lâm Sở Trì về nhà cũng không có chuyện làm, ở đây cùng vuốt mèo nói chuyện phiếm với bọn sinh viên cũng rất thích ý, mãi đến tận khi sắp mười giờ mới đứng dậy về nhà.

Vừa nãy trong lúc trò chuyện, bọn sinh viên đều biết hơn mười giờ tối cô sẽ đi ngủ nên cũng không giữ cô lại, chỉ cảm thán vài câu ngưỡng mộ thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh của cô.

Thức đêm, mọi người đều biết hại sức khỏe nhưng giống như bị nghiện vậy, chỉ cần bắt đầu thức đêm thì sẽ rất khó trở về đường ngay.

Đây này, mấy sinh viên lúc nói chuyện với Lâm Sở Trì còn khen cô làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, cảm thán tối hôm nay mình cũng phải đi ngủ sớm một chút, chờ sau khi về ký túc xá vẫn không nhịn được mà thức đêm.

Trái lại Lâm Sở Trì trở về rửa mặt xong thì nằm lên giường ngủ, ngày hôm sau lại thức dậy từ rất sớm.

“Tiểu Lâm đến rồi.”

Dì Vương thấy cô từ cửa lớn nhà ăn đi vào, bà đi ra ô cửa của mình nhét bình sữa vào trong tay cô.

“Cảm ơn dì Vương, sức khỏe của dì không sao chứ?”

“Khách sáo cái gì, dì nên cảm ơn cháu mới đúng, dì đã không sao rồi.”

Sức khỏe của dì Vương vẫn tốt, phẫu thuật viêm ruột thừa ở viện năm ngày rồi ra viện, nhân kỳ nghỉ Quốc Khánh nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian, hiện tại hồi phục rất tốt.

“Vậy thì tốt.” Lâm Sở Trì nhìn khí sắc của bà ấy quả thật tươi tỉnh, liền yên tâm đồng thời nghĩ đến lần trước nhìn thấy canh xương sườn hầm đậu tương rong biển ở trước ô cửa nhà bà ấy, thuận miệng chỉ dẫn vài câu.

Dì Vương gật đầu nhớ lời cô nói, lúc này mới về ô cửa của mình.

Giờ cơm trưa còn chưa tới, nhưng đã có không ít sinh viên đến trước ô cửa số bảy.

Hôm nay bọn họ đến còn sớm hơn, nhưng dù không thúc giục bây giờ Lâm Sở Trì cũng bắt đầu nấu ăn, trái lại có một nữ sinh bày tỏ muốn nhìn cô tỉa hoa.

Lúc ban đầu bọn sinh viên không tới sớm như thế, trước giờ cơm cô sẽ tỉa hoa để luyện kỹ năng dùng dao, Lâm Sở Trì nghe vậy cũng không nói gì, tiện tay cầm dao nhỏ và cà rốt ở trên tay.

Vừa thấy dáng vẻ cầm cà rốt gọt vỏ trên tay, hoàn toàn không sợ cắt trúng tay, bọn sinh viên vây xem đều sợ hãi thay cô.

Chờ khi cả củ cà rốt được cô tỉa ra từng cánh từng cánh hoa, bọn họ càng nhìn không chớp mắt.

Có lẽ Lâm Sở Trì thấy bọn họ cảm thấy hứng thú, lúc khắc thuận mồm nói: “Muốn tỉa hoa thì đầu tiên phải…”

“Thất Thất, chị đang dạy em hả?”

“Tuy rằng em quả thật có hơi muốn học, nhưng Thất Thất, chị thật sự đánh giá cao em rồi.”

“Tớ nhìn thì hình như cũng không khó lắm.”

“Ảo giác mà thôi, chờ cậu thử thì biết, con mắt biết nhưng tay không biết.”

Trong lúc bọn họ nói mấy câu, Lâm Sở Trì đã tỉa hoa xong, vừa đưa ra thì được một nữ sinh vui vẻ nhận lấy.



“Cậu cũng quá nhanh rồi.”

Nữ sinh lấy được hoa lập tức cầm hoa cười lên: “Hết cách rồi, đây chính là nhanh tay thì có, chậm tay thì không.”

“Thất Thất, chị còn có thể tỉa những cái khác không?”

Lâm Sở Trì gật đầu, lại cầm một củ cà rốt lên khắc, nhưng lần này không phải tỉa hoa.

Lúc nhìn thấy cô tỉa sơ đường nét thì có sinh viên nói: “Là thỏ”

“Oa, thật đáng yêu.”

Lâm Sở Trì tỉa thỏ xong, lại tiện tay đưa ra. Người lấy được đương nhiên rất vui, người không lấy được lập tức ngỏ ý mình cũng muốn.

Cô không từ chối, cắt củ cà rốt còn dư lại nhỏ hơn một chút, rất nhanh đã tỉa ra từng con từng con thỏ với hình thái khác nhau.

Tỉa xong một củ cà rốt cô liền dừng tay, bọn sinh viên cũng không bảo cô tiếp tục nữa mà dồn dập thưởng thức những con thỏ và hoa được tỉa từ cà rốt.

“Thất Thất, chị thật lợi hại.”

“Em muốn có tay nghề tỉa tót này, có thể tự tay làm đồ thủ công.”

Bọn họ khen một hồi, lúc Lâm Sở Trì đứng dậy chuẩn bị đi xào thức ăn, rốt cục bọn họ mới nhớ tới đến nhà ăn là để ăn cơm.

“Thất Thất, em muốn ăn thịt kho tàu, ngày nào đó chị có thể làm cơm thịt kho tàu không?”

“Em muốn ăn gà quay hạt dẻ.”

“Em muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“Sườn kho, em muốn ăn sườn kho.”

“Tớ bỏ một phiếu cho thịt kho tàu.”

“Xin nhờ, đây là ô cửa nhà ăn chứ không phải ô cửa ước nguyện, các cậu ước nguyện với cái cửa này à, Thất Thất đừng để ý đến bọn họ, nghe em, em cảm thấy giò heo hầm đậu tương cực kỳ bắt cơm, chị suy xét làm món này thử đi.”

Lâm Sở Trì nghe lời lươn lẹo ấy, trên mặt có chút buồn cười.

“Hay lắm, không ngờ không cho chúng tôi ước nguyện, ra là cậu muốn tự ước.”

“Giò heo hầm đậu tương cũng rất thơm, phần thịt có da cắn vào mềm mại tươi ngon, béo mà không ngấy, đậu tương bên trong thấm đẫm nước thịt, ăn vào trơn trượt mềm dẻo, bất kể là ăn không hay là trộn cơm cũng cực kỳ ngon.”

Có mấy người thực sự là có bản lĩnh ăn món tự mình nghĩ ăn ra, nghe miêu tả của cô ấy, những sinh viên vừa nãy muốn gọi món khác đều dao động, cảm thấy giò heo hầm đậu tương hình như không tệ, giò heo tràn đầy lòng trắng trứng đặc kẹo, ăn ngon còn có tác dụng dưỡng nhan.

Tiếp đó, bọn sinh viên đều dồn dập cảm thấy giò heo hầm đậu tương cũng được. Đương nhiên, còn có sinh viên cá biệt có thể là không quá thích ăn đậu tương, bởi vậy bày tỏ giò heo kho cũng khá ngon.

Lâm Sở Trì thấy từng người bọn họ càng nói càng thèm, còn tha thiết mong chờ nhìn mình, cuối cùng gật đầu đồng ý, hai ngày nữa làm giò heo hầm đậu tương cho bọn họ.

“Thật ư? Thất Thất chị thật tốt.”

“Cảm ơn Thất Thất.”

Nữ sinh ước nguyện thành công càng vui vẻ không chịu nổi, nếu không phải do bị ô cửa ngăn cách cô ấy không vào được, thậm chí hận không thể ôm Lâm Sở Trì nhảy hai lần bày tỏ sự kích động của mình.

Chờ lúc sinh viên đằng sau xếp xếp hàng đến thì nghe người phía trước cũng đang thảo luận về món giò hầm đậu tương, còn tưởng rằng ô cửa số bảy ra món mới.

“Cái gì cái gì, ngày hôm nay có giò heo hầm đậu tương à?”

“Hôm nay không có, có điều Thất Thất đã đồng ý hai ngày nữa sẽ làm.”

“Quá tốt rồi, tớ thích ăn giò heo nhất, có điều tại sao lại là giò heo hầm đậu tương, kho không thơm à?”

“Hầm đậu tương thì làm sao? Tớ cảm thấy có đậu tương ăn càng ngon.”

Bọn sinh viên trò chuyện đến khí thế ngất trời, bắt đầu mong đợi.

Lâm Sở Trì nói được làm được, đặt nguyên liệu nấu ăn với người ta, quả nhiên không tới hai ngày đã chuẩn bị bắt đầu bán giò heo hầm đậu tương.

Sáng sớm hôm đó cô vừa tới nhà ăn đã ngâm đậu tương từ thật sớm, mới bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn khác.

“Thất Thất, hôm nay có phải có giò heo đậu tương không?”

Lâm Sở Trì biết bọn họ đã sớm nhớ nhung món này, cũng không ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng phải.

“Quá tốt rồi.”

Bọn sinh viên nhận được câu trả lời khẳng định, xếp thành hàng đợi trước ô cửa, hiển nhiên là chờ ăn nồi giò heo hầm đậu tương đầu tiên.

Sau khi Lâm Sở Trì xử lý gần xong hết nguyên liệu nấu ăn, không cần hỏi cũng biết bây giờ món mà bọn họ muốn ăn nhất chính là cái gì, để giò heo vào thẳng trong nồi thêm rượu điều vị, vài lát gừng chần sơ.

Giò heo chần sơ để ráo, trong nồi thêm đường phèn, đợi đường tan ra là có thể cho giò heo vào xào trên nước đường. Giò heo vốn có màu trắng bị nhiễm đều màu nước đường, nhìn cũng rất bắt mắt, thêm hương liệu, đồ gia vị còn có đậu tương vào là có thể bắt đầu đậy nắp món giò heo hầm đậu tương.

Món ăn này cần thời gian hầm từ từ, vì thế chưa tới mười giờ Lâm Sở Trì đã bắt đầu nấu.

Có câu gọi là tới sớm không bằng đến đúng lúc, sinh viên tới sớm biết giò heo phải đợi hơn một tiếng nửa, có mấy người không chờ được, lúc Lâm Sở Trì xào món ăn khác vẫn lựa chọn ăn cơm phần khác trước.

Chỉ trong chốc lát, trước ô cửa đã biến thành hai hàng, một hàng chịu tiếp tục chờ giò heo, một hàng không muốn chờ nữa.

Lúc hơn mười một giờ, nắp xoong còn chưa mở ra, mùi hương đặc biệt của giò heo hầm đậu tương bay ra.

Vốn có sinh viên bởi vì chờ quá mà có chút do dự ngửi thấy mùi hương ấy, trong nháy mắt phấn chấn lên. Mà đợi đến khi Lâm Sở Trì mở nắp xoong ra, mùi thơm nồng nặc càng lôi cuốn khiến người ta sắp chảy cả nước miếng.

“Quả nhiên cơm ngon không sợ trễ.”

Sinh viên xếp hàng đầu lộ ra giọng điệu hưng phấn, cảm thấy cũng may mình vẫn chưa đi.

Mộc Thần đã qua nhà ăn, Lâm Sở Trì bảo cậu bưng giò heo hầm đậu tương đến trước ô cửa rồi tiếp tục nấu một nồi nữa.

Giò heo hầm đậu tương mới ra nồi đựng trong một cái khay thức ăn dài, giò heo màu hồng sáng và đậu tương phủ lên lớp mỡ bóng loáng trông vô cùng hấp dẫn.

“Trông ngon quá.”

“Tôi muốn hai phần, một phần không lấy cơm.”

Có sinh viên thích ăn giò heo nhìn thấy món ăn trước mặt sắc hương vị đầy đủ, cảm thấy một phần chắc chắn không đủ cho mình ăn, bèn gọi hai phần.

“Hơi quá đáng, ai cũng gọi hai phần thì người phía sau không cần ăn luôn.”

“Nhưng tôi đến từ sớm xếp hàng lâu như vậy, dù sao cũng không đến mức không cho bản thân ăn no chứ?”

Cũng may người gọi hai phần cũng không nhiều, hơn nữa người ta nói cũng có lý, mọi người cũng không tiện nói gì nữa.

Bọn sinh viên bưng chén ngồi xuống, không thể chờ được nữa gắp một cục giò heo bỏ vào trong miệng, mùi vị mềm dẻo tươi ngon khiến cậu ta gắp luôn toàn bộ giò heo gặm hết.

Giò heo hầm vô cùng ngon, không chỉ lớp da ngon, phần thịt kèm theo gân càng ngon hơn, hơn nữa cắn nhẹ một cái là có thể cắn phần thịt ra.

“Ăn quá ngon, tại sao có thể có món giò heo ngon như vậy.” Có một nữ sinh cắn miếng thịt trong miệng, thậm chí ăn mà cảm thấy hạnh phúc.

Khó trách cô ấy như vậy, ai bảo cô ấy rất thích ăn giò heo, nhưng bởi vì có yêu cầu với món giò heo tương đối cao, có một vài nơi không xử lý sạch sẽ cô ấy sẽ không ăn, thịt có mùi heo cô ấy cũng không ăn, nấu không ngon cô ấy càng không muốn ăn. Cũng bởi vì những nguyên nhân này, một người không giò heo không vui như cô ấy đã lâu rồi không ăn giò heo.

“Thì ra cậu thích ăn giò heo à?”



Bạn cùng phòng của cô ấy có lẽ là chưa từng thấy cô ấy ăn nên lúc này có hơi kinh ngạc.

“Tớ rất thích ăn giò heo, nhưng bên ngoài bán quả thật là một lời khó nói hết.”

Còn chưa dứt lời cô ấy đã cúi đầu tiếp tục ăn, cảm thấy phần giò heo trước mặt không thể soi mói, đúng là giò heo ngon, không chỉ được xử lý rất sạch sẽ, ăn vào miệng cũng không có mùi lạ gì, trong miệng toàn là mùi thơm, đến ngay cả màu nước cũng rất đẹp.

Ăn liền hai cục giò heo, cô ấy mới dùng đũa gắp mấy hạt đậu tương, vốn cho rằng đậu tương chỉ là vai phụ trong món ăn này, chờ ăn vào trong miệng mới phát hiện, đậu tương trơn bóng mềm dẻo càng ăn càng thơm.

“Đậu tương cũng rất ngon.”

Đậu tương mềm trơn không chỉ ăn không ngon, ăn chung với cơm càng bắt cơm. Mà giò heo hầm ra nước thịt hơi kẹo, chan với cơm càng tuyệt vời.

Những người trước đó bởi vì không kịp đợi mà ăn cơm trước bây giờ đều thấy hơi hối hận, sau khi cố gắng dựa vào bạn học ăn ké một miếng nhưng không có kết quả, bèn dứt khoát đi xếp hàng đợi nồi tiếp theo.

Những phần cơm trước cũng ngon, nhưng nếu so về mùi thơm, có lẽ chỉ có cá kho có thể dựa vào vị tươi đánh một trận với giò heo hầm đậu tương. Có điều cá kho có ngon đến đâu, bọn sinh viên cũng đều đã ăn một quãng thời gian rồi, vì thế bây giờ có món mới thay món cũ, vẫn không bằng được.

“Chị họ, thật sự ngon thế à?”

Điền Điềm ăn cơm thịt xào ớt của mình, nhưng tầm mắt vẫn rơi vào trong chén chị họ mình.

“Ăn không ngon.” Chị họ nói thì nói như vậy, thế nhưng thấy tướng ăn đến xương cũng phải nhét vào trong miệng gặm một lúc mới nhổ ra của cô ấy, thực sự rất khó khiến người ta tin tưởng lời của cô ấy.

“Chị cho em nếm thử một miếng đi.”

Lý do Điền Điềm không gọi giò heo hầm đậu tương không phải vì cô ấy không có kiên trì mà là từ nhỏ cô ấy đã không ăn những thứ như giò heo, chân gà.

Trước đây mỗi lần lúc người trong nhà nấu, dụ dỗ cô ấy mọi cách nhưng cô ấy đều không muốn thử, bây giờ không cần người khác nói, bản thân cô ấy đã bị mùi thơm và vẻ ngoài của giò heo gợi lên ý nghĩ muốn nếm thử.

“Em không thích ăn món này, vẫn đừng thử thì hơn.” Chị họ nói xong dùng tay che chén lại.

Cô ấy càng không cho, Điền Điềm càng muốn nếm thử: “Chị không phải chị họ mà em yêu nhất sao, để em nếm một chút đi mà.”

Cô ấy nói một hồi lâu, cũng không biết chị họ bị cô ấy quấn quýt phiền chết, hay là rốt cục nhớ tới tình chị em giữa hai người, cuối cùng vẫn gắp một cục giò heo cho cô ấy.

“Em chỉ thử một miếng thôi nhé.”

Kích thước của giò heo đều không khác mấy, cô ấy muốn lựa cái nhỏ nhất cũng không được, chỉ có thể gắp ra cho em họ cắn một miếng.

Điền Điềm cũng không biết nên nói cô ấy hẹp hòi hay là nói cô ấy không chê mình, lấy luôn cả cục giò heo: “Lần sau lúc em ăn sẽ trả lại chị một cục được chưa.”

Chị họ miễn cưỡng thoả mãn, cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi Điền Điềm lấy được giò heo khẽ ngửi hai lần, ngửi thấy toàn là mùi thơm, lúc này mới há mồm cắn xuống.

Đối với một người trước giờ chưa từng ăn giò heo mà nói, lần đầu ăn giò heo lại chính là do Lâm Sở Trì nấu, trong nháy mắt mùi vị đó có thể chinh phục đầu lưỡi của cô ấy.

Cũng quá ngon rồi.

Trước đây Điền Điềm không cảm thấy mình kiêng ăn cái gì, ngược lại có thể ăn rất nhiều thứ, có mấy món không thích ăn không phải rất bình thường sao. Nhưng ngay trong nháy mắt cô ấy ăn giò heo, cô ấy thật sự có cảm giác như đã bỏ lỡ mất trăm triệu.

Nghe cô ấy cảm thán, chị họ dành bớt thời gian an ủi: “Yên tâm, em cũng không tính là mất trăm triệu, dù sao những người khác nấu giò heo đúng là không ngon đến mức như thế này.”

“Hu hu, nhưng em lỡ bữa trưa này rồi.” Điền Điềm nghĩ đến cô ấy vốn có thể một mình ăn một chén, lập tức hối hận.

“Được rồi được rồi, buổi chiều chị lại đến đây ăn với em là được.”

Cũng may thịt xào ớt vẫn ngon, Điền Điềm gật đầu sau đó cuối cùng cũng coi như có thể chuyên tâm ăn cơm.

Giò heo hầm đậu tương được hầm lửa nhỏ, lúc ăn còn thấy hơi dính miệng, hiển nhiên là chất nước kẹo bên trong đều được hầm ra. Bọn sinh viên càng ăn càng thích, ăn xong phần xương còn lại sạch sẽ đến mức có lẽ ném ra ngoài chó cũng không thèm gặm.




Giò heo hầm đậu tương

Thời gian cơm trưa kết thúc, sinh viên ăn được giò heo hầm đậu tương lộ vẻ mặt thỏa mãn, người không ăn được thì quyết định buổi tối nhất định phải ăn được.

Bên trong phòng bếp, Lâm Sở Trì nghĩ đến những sinh viên vừa nãy không ăn được giò heo lộ ra giọng điệu ai oán, lắc đầu một cái sau đó dứt khoát tiếp tục bắt tay vào làm.

Trước đó muốn chừa nồi nấu những món ăn khác, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cô bèn dùng hai nồi hầm giò heo hết, như vậy đến chiều bọn sinh viên lại đây xếp hàng vừa vặn có thể ăn.

Lúc dì Vương đến thì phát hiện cô vẫn ở trong phòng bếp.

“Tiểu Lâm, sao hôm nay không ra ngoài đi dạo cho thư thả?”

Lâm Sở Trì đang ngồi bên kệ bếp, nghe vậy cười nói: “Ngày hôm nay làm giò heo hầm đậu tương, buổi trưa có rất nhiều sinh viên không ăn được nên oán giận với cháu, vì thế nên…”

Biết cô bởi vì vậy mà phải ở lại nhà bếp canh lửa, dì Vương lập tức nhiệt tình nói: “Dì canh thay cháu, cháu đi nghỉ ngơi đi.”

Nấu ăn giúp cô thì bà ấy không làm được, nhưng canh lửa thì không có vấn đề gì.

Lâm Sở Trì đương nhiên rất ngại làm phiền bà ấy, nhưng mà dì Vương bày tỏ mình rất rảnh, sau khi kết thúc bữa sáng cũng đã nghỉ ngơi rồi.

“Lại nói dì cũng có tư tâm, cháu hầm giò heo quá thơm, có điều lúc trước ngại giành với bọn sinh viên, hiện tại không phải vừa vặn sao?”

Thấy bà ấy nói xong ngồi trực tiếp bên cạnh, Lâm Sở Trì cũng không tiện từ chối nữa.

Với khí hậu này, ở trong phòng bếp mãi vẫn sẽ rất buồn, cô đi ra khỏi nhà ăn cảm thấy không khí trong nháy mắt mát mẻ hơn rất nhiều.

Môi trường trong trường học rất tốt, mỗi ngày nơi mà Lâm Sở Trì thích đi là bên hồ, một nơi khác chính là chỗ mà đám mèo thích qua lại.

Bên hồ nuôi rất nhiều thiên nga, có trắng có đen.

Có lẽ là vì trường học nuôi lâu, biết bọn sinh viên cũng không dám trêu chọc chúng nó, bầy thiên nga này đều hơi hung dữ, đặc biệt là “đàn anh” nào đó thích cắn người.

Có điều từ sau khi Lâm Sở Trì thích tới bên này tản bộ, có thể thấy rõ bầy thiên nga kìm lại hơn rất nhiều, bọn chúng đi trên con đường bên hồ vốn đang hoành hành bá đạo, vừa nhìn thấy cô trong nháy mắt lui qua ven đường, sợ hãi đến mức mỗi lần bọn sinh viên nhìn thấy cũng không nhịn được cười.

Cũng bởi vì vậy, rất nhiều sinh viên không có chuyện gì làm vào buổi trưa cũng thích chạy qua bên này.

“Thất Thất, chị đi dạo xong chưa?”

Lâm Sở Trì vừa mới tới lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Đi dạo xong có thể về sớm hầm giò heo không?”

“Thất Thất, buổi chiều em có thể ăn giò heo hay không phải xem ở chị rồi.”

Thấy mình đi dạo còn bị bọn họ giục về hầm giò heo, Lâm Sở Trì nghe vậy có hơi dở khóc dở cười đồng thời vui mừng vì mình đã dự tính trước.

“Trước khi ra ngoài chị đã hầm giò heo rồi, có lẽ còn phải hầm khoảng một tiếng nữa.”

Bọn sinh viên nghe vậy con mắt đều sáng lên, cũng không giục cô về nữa, mà ân cần nói: “Thất Thất cực khổ rồi, đến uống trà sữa nào.”

“Thất Thất, chị đi bộ có mệt không? Lại đây ngồi đi, vị trí này thích hợp để thưởng thức cảnh hồ nhất.”

Lâm Sở Trì không có nhận trà sữa, có điều đi đến ghế dài ngồi xuống, đồng thời nói cho bọn họ biết tin tức tốt rằng trong phòng bếp hầm hai nồi giò heo.

“Quá tốt rồi.”

“Thất Thất, chị cứ thong thả ngồi, em đi xếp hàng trước”

Lâm Sở Trì thấy nữ sinh vốn đang ngồi chung với mình chạy mất tiêu, không khỏi cười lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.