Ký túc xá nhân viên của nhà họ Lâm trông vô cùng cũ kỹ, đến ngay cả cầu thang cũng cực kỳ chật hẹp.
Lâm Sở Trì quen cửa quen nẻo đi tới tầng năm, dùng chìa khóa mở cửa, đồ đạc trong nhà được bày biện hơi chật chội, nhưng căn nhà hai phòng một sảnh lại lộ ra hơi thở cuộc sống tràn đầy.
Tuổi đời của căn nhà lầu này cũng phải lớn hơn Lâm Sở Trì rất nhiều. Rất nhiều gia đình từng ở nơi này cũng đã mua nhà mới chuyển ra ngoài cho nên dọc theo đường đi lên lầu cô cũng không gặp người hàng xóm nào.
Nhà được trường học cho miễn phí, mỗi tháng chỉ cần nộp tiền điện nước, giúp nhà họ Lâm có thể tiết kiệm được không ít tiền. Vợ chồng nhà họ Lâm tích góp hết tất cả tiền tiết kiệm và tiền kiếm được, vốn định chờ sau khi con gái tốt nghiệp mua một căn nhà cho cô, ai biết kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi quá lớn.
Ngược lại Lâm Sở Trì hài lòng với căn nhà cũ này, dù sao cô vốn cũng không có ham muốn hưởng thụ vật chất mạnh, đối với cô mà nói chỉ cần sạch sẽ gọn gàng, nhà ở thế nào cũng đều giống nhau.
Cô buông đỏ cảm trong tay ra, ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát, thuận tiện dọn đẹp trên bàn, rất nhanh đã đứng dậy đi vào nhà bếp.
Tết Trung Thu là tết đoàn viên, buổi chiều cô không buôn bán chính là vì chuẩn bị nấu bữa cơm ngon đi bệnh viện đón Trung Thu với cha mẹ.
Làm cha làm đều chỉ lo con cái quá cực khổ, gần đây lúc mẹ Lâm gọi điện thoại với con gái đều nhắc nhở cô rảnh rỗi thì nghỉ ngơi nhiều hơn, không cho cô chạy đến bệnh viện. Lâm Sở Trì nghĩ ngày hôm nay đón Trung Thu, dù thế nào bà cũng sẽ không cho mình qua.
Vốn có thể nấu cơm ở nhà ăn rồi mang tới, nhưng cô nghĩ lễ lớn vẫn đừng tiếp tục khiến người ta phát thèm, cố ý để nguyên liệu nấu ăn ở trong nhà.
Mình nấu cơm cũng không cần quá để ý như ở nhà ăn, cô chỉ quấn mái tóc dài ngang vang lên, lại mặc tạp dề rồi bắt đầu nấu ăn.
Trong chậu nước là cá mực đã ngâm từ sớm, tỏa ra mùi hương đặc biệt chỉ có ở hải sản, Lâm Sở Trì vươn tay xé toang lớp màng mỏng màu đen bên ngoài con cá mực trắng mịn, động tác cắn miếng rất gọn gàng.
Dự định lấy cá mực hầm canh chung với củ sen và xương sườn, canh xương củ sen bỏ thêm cá mực thì mùi vị sẽ càng thêm ngon, hơn nữa cũng dinh dưỡng hơn.
Đương nhiên, cô lựa chọn làm món canh này chủ yếu vẫn là phát hiện từ trong ký ức rằng cha Lâm và mẹ Lâm đều rất thích uống, bình thường lúc đón lễ thường sẽ hằm canh.
Sau khi hâm canh, cô lập tức quay đầu xử lý những nguyên liệu nấu ăn khác.
Lâm Sở Trì tham khảo những món thích ăn hàng ngày của ba người nhà họ Lâm, định làm năm món một canh, cân nhắc đến cha Lâm còn đang nằm viện, toàn thể món ăn khá thanh đạm.
Ở nhà bếp của mình không cần lo lắng quá khoa trương sẽ khiến người khác chú ý, lúc cô nấu ăn cũng không kiểm lại, dao thái rau ở trên tay cũng sắp xắt ra hoa rồi.
Đợi đến lúc bắt đầu xào rau, tay nghề đảo chảo càng có một cảm giác như đang coi phim mỹ thực, đáng tiếc hình ảnh như vậy không người nào có thể thưởng thức.
Vào ngày lễ, nhà nào cũng sẽ nấu ăn ngon hơn một chút, thế nhưng theo mùi thơm của món ăn cô nấu bay ra từ phòng bếp, vẫn có không ít người gần đó thèm thuồng, cảm thán quả nhiên vẫn là cơm của người khác thơm hơn.
Lúc sắc trời bắt đầu tối lại, Lâm Sở Trì cầm hộp giữ ấm và bánh Trung Thu, hoa quả xuất phát tới bệnh viện.
Cô sớm đã gọi điện thoại cho mẹ Lâm, vốn sợ bọn họ không biết mình lại đây sẽ ăn cơm tối ở bệnh viện luôn, ai biết sau khi nhận được điện thoại của cô, mẹ Lâm vẫn luôn chờ, thậm chí còn đi tới cửa bệnh viện.
“Ai ya”
Lúc Lâm Sở Trì bước xuống từ trên xe còn không chú ý tới mẹ Lâm, đối phương lại đi tới ngay lập tức, duỗi tay xách đỏ giúp cô.
“Mẹ, mẹ chờ ở đây lâu lắm rồi phải không?”
“Không chờ bao lâu” Mẹ Lâm cười nói.
Lâm Sở Trì cảm thấy trông không giống như là không đợi bao lâu:
“Con biết đường, không cần tới đón”
“Không sao, đúng lúc ngồi lâu ở phòng bệnh, đi ra dạo lòng vòng một lát” Mẹ Lâm nói xong quan tâm nói, “Làm ở trong trường học như thế nào, có vừa ý không?”
“Vô cùng tốt. Các sinh viên năm nhất không được nghỉ lễ Trung Thu, hôm nay con làm ít bánh gạo hoa quế mời các em ấy ăn, bọn họ đều rất thích”
Lâm Sở Trì chia sẻ một vài chuyện đã xảy ra ở trường học, sau khi mẹ Lâm nghe xong cuối cùng cũng coi như yên lòng.
Mẹ con hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đi tới phòng bệnh.
“Cha, Trung Thu vui vẻ.”
Cha Lâm ngồi ở trên giường bệnh liên tục nhìn chằm chằm vào cửa, nhìn thấy con gái đi vào vui vẻ đáp một tiếng, trên mặt tươi cười.
Bốn người bên trong phòng bệnh, trên hai giường bệnh ở giữa không có ai, bây giờ ngoại trừ cha Lâm thì chỉ có chiếc giường tận cùng bên trong có người.
Khi Lâm Sở Trì vào cửa, theo bản năng đảo mắt qua nhìn một cái, phát hiện hẳn là bệnh nhân mới tới, cô bèn thu tắm mắt lại, dọn dẹp bàn nhỏ nói: “Cha, mẹ chúng ta ăn cơm trước đi, ngày hôm nay con nấu canh cá mực xương sườn hầm củ sen.”
“Để mẹ làm” Mẹ Lâm nghĩ đến con gái ở trong nhà ăn đã đủ khổ cực rồi, bèn vươn tay nói.
Lâm Sở Trì sao có thể để bà bận rộn một mình, cũng cùng xếp dọn.
Bàn nhỏ đặt trên giường không bày được quá nhiều món ăn, bèn lợi dụng tủ đầu giường bên cạnh, còn bánh Trung Thu, hoa quả mà cô mang đến thì bỏ vào trong ngăn kéo trước.
Vừa mở hộp giữ ấm ra, mùi thơm thoáng chốc bay khắp phòng bệnh, ai ngửi thấy ắt sẽ thèm chết người.
“Con hầm canh cá mực xương sườn củ sen còn ngon hơn cha con, nhìn là biết ngon rồi.”
Cha Lâm bị chê cũng không tức giận, trái lại nói: “Con gái của tôi mạnh hơn tôi, tôi rất vui,”
“Món rau này cũng xào thật đẹp mắt, nhìn là thấy ngon.”
Rau muống xào tỏi
Lâm Sở Trì thấy bọn họ khen ngợi không dứt, múc đầy cơm đặt lần lượt ở trước mặt bọn họ.
“Ai ya, ăn nhiều cá một chút”
Vừa nhìn thức ăn trên bàn đã làm người ta thèm nhỏ dãi, mẹ Lâm cảm lấy đũa gắp phần bụng cá không xương của món cá sạo hấp vào trong chén cô trước.
Cha Lâm không nói gì, nhưng cũng gắp một miếng cánh gà kho cho con gái trước.
“Cha mẹ cũng ăn nhiều một chút” Lâm Sở Trì bưng bát nói.
“Được.”
Cá sạo ít xương, phương pháp hấp giữ được hoàn toàn độ tươi của cá. Lâm Sở Trì lại nắm vững độ lửa của món cá hấp, thịt cá mềm mại trơn trượt, loại bỏ được vị tanh của cá đồng thời phô bày ra tất cả sự tươi ngon của miếng thịt cá.
Cá sạo hấp cải
Tay nghề nấu ăn của cha Lâm không phải quá tốt, nhưng có một người cha làm bếp trưởng như ông cụ Lâm, ông cũng là từng ăn không ít món ngon, lúc này mới vừa nếm xong một miếng cá đã giơ đũa lên khen ngợi nói: “Con cá này hấp thật ngon, độ lửa vừa đúng”
“Đương nhiên, cũng không xem là ai nấu” Mẹ Lâm nói xong cũng nếm thử một miếng.
“Thích ăn thì lần sau con lại nấu cho cha mẹ ăn.”
Lúc một nhà ba người vui vẻ ung dung ăn bữa cơm đoàn viên, người phụ nữ trung niên ở giường bệnh trong góc không biết từ lúc nào đã ngồi dậy nhìn về phía bọn họ, ngửi mùi thơm nuốt nước miếng.
“Ai, đây là con gái của hai người à?”
Mẹ Lâm nghe thấy tiếng của bà ta, quay đầu đáp lại một tiếng “phải”
“Cô gái bao nhiêu tuổi rồi, có người yêu chưa?”
“Nó còn nhỏ, không vội.”
“Con gái phải có chồng sớm một chút, nếu không kéo dài tới lớn tuổi không ai thèm lấy là xong đời, chỗ chúng tôi có một đứa con gái, chừng ba mươi tuổi còn chưa gả đi, quả thực là mất mặt”
Vốn dĩ con gái lại đây khiến tâm trạng của mẹ Lâm rất tốt, theo lễ phép mới đáp lại bà ta một tiếng, ai biết bà ta lại không biết điều, lúc người khác ăn cơm nhất định phải tìm người ta nói chuyện thì thôi đi, còn nói khó nghe như vậy.
“Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái quý báu, không vội để nó lấy chồng, chỉ cần nó khoẻ mạnh, vui về hạnh phúc là được”
Người bình thường nghe thấy lời này của mẹ Lâm cũng nên biết thức
thời, nhưng mà người phụ nữ trung niên lại khoa trưởng kêu lên: “Cái gì? Mấy người lại chỉ có một đứa con gái thôi à? Như vậy sao được, con gái đều là nuôi cho gia đình người khác, không có con trai thì sau này các người làm sao bây giờ? Tôi thấy hai người vẫn có thể sinh được, tốt nhất lại sinh con trai, vừa vặn con gái bà lớn rồi, sinh ra còn có thể giúp đỡ chăm sóc”
Mẹ Lâm có hơi tức giận, cảm thấy người này quả thực xấu xa.
“Con gái tốt, con gái tri kỷ. Nuôi con trai mới không có tác dụng gì” Cha Lâm không nghe nổi người khác nói con gái không tốt, nghiêm mặt nói.
Việc mà người phụ nữ trung niên đắc ý nhất chính là mình sinh ba đứa con trai cho nhà chồng, nghe thấy ông ta nói con trai vô dụng thì về mặt thoáng chốc xụ xuống: “Ông dựa vào cái gì nói nuôi con trai vô dụng?”
“Dựa vào chính tôi chính là con trai.”
Lâm Sở Trì nghe cha Lâm vì bảo vệ mình lại nói ra lời giết địch 1000 tự tổn hại 800, vừa buồn cười vừa ấm lòng.
“Đó là ông vô dụng, ba đứa con trai của tôi rất có tiền đồ, sau này tôi cũng không cần sầu lo.”
Người phụ nữ trung niên nói xong, Lâm Sở Trì ngẩng đầu nhìn qua nói: “Là kiểu nằm viện không ai chăm nom không cần lo âu, hay là Trung Thu cũng không có ai bên cạnh nên không cần lo âu?” Giọng nói của cô nhàn nhạt, nhưng nhằm thẳng vào điểm yếu.
Ngày lễ lớn, Lâm Sở Trì cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người không quá quan trọng, nói xong lập tức kéo rèm bên ngoài giường bệnh lại.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên lúc trắng lúc xanh, trái lại bà ta muốn mạnh miệng nói có người chăm sóc mình, thế nhưng lúc bà ta nhập viện đám người mẹ Lâm đều thấy, chỉ có hàng xóm có lòng tốt đưa bà ta đến thì thôi đi, ba đứa con trai của bà ta cũng chẳng hề xuất hiện.
“Là do con trai của tôi quá bận rộn thôi Sau khi Lâm Sở Trì kéo rèm lên, một lúc sau bà ta rốt cuộc phun ra một câu, có điều giọng nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều.
Thực là không biết quý trọng ý tốt.
Người phụ nữ trung niên cảm thấy mình rõ ràng có ý tốt, nhiều nhất chính là muốn mượn phần ý tốt này lôi kéo quan hệ, ăn chực bữa cơm, thấy bọn họ hiện vẻ không muốn phản ứng mình, bà ta mắng hai câu ở trong lòng sau đó nằm xuống.
Ba người nhà họ Lâm không để ý bà ta nghĩ ngợi trong lòng như thế nào, ở trong không gian nhỏ được rèm vây quanh tiếp tục ăn cơm.
“Miếng thịt bò này ngon thật, thích hợp lấy nhắm rượu”
Miếng thịt bò nấu vỏ quýt mang màu sắc hỏng sáng, kèm cả mùi thơm riêng biệt của vỏ quýt, miếng thịt ăn vào trong miệng rất mềm, tê cay rồi quay về ngọt, sau khi cha Lâm nằm viện thường ăn cơm nước thanh đạm, lần này được ăn thịt bò nên cực kỳ yêu thích.
Thịt bò nấu vỏ quýt
“Năm nay ông đừng nghĩ tới uống rượu nữa, thịt bò cay, ông ăn nhiều như vậy cũng đủ rồi”
“Cay chỗ nào, chỉ hơi tê cay mà thôi, hoàn toàn không cay”
Làm thịt bò nấu vỏ quýt phải nắm giữ đúng lượng vỏ quýt, không nắm vững thì rất dễ bị đắng, món thịt bò nấu vỏ quýt mà Lâm Sở Trì làm không chỉ có thịt bò ngon, đến vỏ quýt cũng có thể ăn với cơm.
Cha Lâm thấy vợ không cho mình ăn, không khỏi nhìn về phía con gái.
Lâm Sở Trì đối diện với tầm mắt ngó qua của ông, cười nói: “Thịt bò quả thực không bỏ quá nhiều ớt, ăn một ít cũng không sao cả.”
“Đúng thế, con gái cũng nói không sao cả” Cha Lâm nói xong thấy vợ trừng mình, lại bổ sung, “Lại nói bác sĩ cũng nói tôi gần như có thể xuất viện, đâu còn kiêng cữ nhiều thế”
“Có thể xuất viện cũng không có nghĩa là ông đã khỏe, không phải còn phải tiếp tục ngồi trên xe lăn an dưỡng một quãng thời gian sao, ông đắc ý cái gì?”
Lâm Sở Trì mau mau gắp một miếng cánh gà kho cho mỗi người bọn họ, màu sắc của món cánh gà kho rất hấp dẫn, mùi thơm nồng nặc, thêm vào là con gái gắp cho, cha Lâm mẹ Lâm rốt cục đã dời sự chú ý quay lại trong chén.
Cánh gà kho
Lượng thức ăn cô nấu không quá nhiều, không bao lâu sau một nhà ba người đã giải quyết hết toàn bộ năm món ăn, đến một giọt nước cũng không còn. Ăn cơm xong canh cũng không còn quá nóng nữa, vừa vặn có thể uống.
Màu canh cá mực xương sườn hầm củ sen trong veo, bởi vì bỏ thêm cá mực, ngửi vào cực kỳ thơm, uống vào trong miệng vừa có độ tươi của cá mực, xương sườn, lại kèm theo mùi nhàn nhạt trong veo của củ sen.
Canh mực xương sườn hầm củ sen
“Cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, ông xem con gái hầm canh rất ngon”
Cha Lâm nghe vậy múc thêm một muỗng canh cho bà nói: “Uống ngon thì bà uống nhiều một chút “Ông cũng uống nhiều chút” Mẹ Lâm múc lại một muỗng.
Lâm Sở Trì đang cắn củ sen mềm dẻo, ăn chậm rãi, nhìn thấy cha mẹ múc canh cho nhau giống như trẻ con, đáy mắt tràn ra chút ý cười.
Trong phòng bệnh tuy nhỏ nhưng một nhà ba người ăn bữa cơm này hết sức ấm áp.
Trứng xào rau hẹ
Bắp xào hạt thông
Sau khi bữa tối sau kết thúc, mẹ con hai người còn dùng xe lăn đẩy cha Lâm cùng đi ra ngoài ăn bánh Trung Thu ngắm trăng.
Mãi đến tận hơn chín giờ, mẹ Lâm sợ con gái trở về quá muộn không an toàn mới giục cô mau mau về nhà.
Lúc cơm tối cha Lâm, mẹ Lâm với tâm thế không thể lãng phí tâm ý của con gái, ắt phải ăn sạch thức ăn, khiến Lâm Sở Trì không khỏi ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Sau khi cô ngồi xe trổ lại trường học còn cảm thấy hơi no, dứt khoát đi dạo bên trong sân trường.
Đều nói trăng 15 sáng 16 tròn, thế nhưng dưới cái nhìn của cô, trăng treo đêm nay trông cũng thật giống một cái bánh trung thu khổng lồ.
Dưới ánh trăng, Lâm Sở Trì bất tri bất giác đi tới hồ nhân tạo gần đấy, vậy mà theo làn gió đêm lại nghe thấy tiếng khóc mơ hồ.
Ban ngày cảnh hồ vẫn coi như có ý thơ, vào buổi tối lại khiến người ta không muốn đến quá gần, cô nghe tiếng khóc, trong lòng nhảy dựng một cái, lúc đang chuẩn bị nhanh chân rời đi chợt phát hiện trên ghế dài bên hồ có một nữ sinh ngồi đó, tiếng khóc hình như là do cô ấy phát ra.
May mà nữ sinh không mặc đồ trắng váy, tóc cột đuôi ngựa ở sau đầu, trông cũng không quá đáng sợ.
Lâm Sở Trì dừng lại tại chỗ, tâm mắt quét đến mặt hồ cách nữ sinh không xa, ngẫm lại vẫn bước tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, tiếng khóc của nữ sinh thoáng chốc thu lại, cũng rủ đầu dùng tóc mái che mặt.
Sau khi Lâm Sở Trì đi tới một bên khác của ghế dài ngồi xuống, không có tùy tiện nói chuyện với cô ấy, mà ngửa đầu yên tĩnh thưởng trăng, thẳng đến vài khắc sau mới mở miệng: “Chị có thể phát một bài hát nghe không?”
Nữ sinh vẫn cúi đầu, có điều lại ừm một tiếng.
Được cô ấy đáp lại, Lâm Sở Trì lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm một bài hát ấn phát nhạc.
Đó là một bài dân ca có tiết tấu chậm rãi, làn điệu và ca từ đều vô cùng ấm áp. Bài hát này là Triệu Nguyệt đề cử cho cô, chính là nữ sinh khoa âm nhạc từng nhắc nhở cô con mèo cam sẽ cắn người, sau đó còn thêm phương thức liên lạc của cô.
Từ lúc Lâm Sở Trì ngồi xuống, nữ sinh lặng lẽ liếc nhìn sang, đã nhận ra cô.
Nữ sinh cảm giác thấy có lẽ cô nghe thấy mình khóc, vốn đang sợ cô sẽ hỏi tại sao mình khóc, ngón tay lặng lẽ siết lại, kết quả cô cũng không có hỏi, ngón tay chậm rãi buông ra.
Vừa nãy cô ấy đã khóc lâu rồi, thậm chí khóc đến nỗi tay chân đều hơi tê, lúc này ngừng khóc, tâm trạng vẫn hơi khó hồi phục lại. Mãi đến tận khi tiếng nhạc êm dịu vang lên, cô ấy rốt cục không nhịn nữa, nấc mấy tiếng nghẹn ngào.
Có lẽ là thái độ không nói lời quan tâm rồi lại lộ ra sự quan tâm khắp nơi của Lâm Sở Trì quá dịu dàng nên nữ sinh có ý nghĩ muốn kể ra.
“Hôm nay là Trung Thu, rõ ràng là ngày nên đoàn viên nhưng em không có nhà”
Thực ra trước khi trời tối đen, tâm trạng của cô ấy vẫn còn rất tốt, buổi trưa ăn được rất nhiều món ngon ở nhà ăn số một, bữa tối thì liên hoan ở bên ngoài với bạn cùng phòng, cô ấy còn có tâm trạng rất tốt cắt quả táo đựng ở trong hộp giữ tươi, cố ý đến bên hồ chuẩn bị vừa ăn hoa quả và bánh Trung Thu ngắm trăng, vừa gọi điện thoại cho người nhà.
Nhưng mà còn không chờ cô ấy chia sẻ đón Trung Thu ở trường học thế nào với người nhà, trước hết lại biết được tin tức cha mẹ ly hôn. Lúc này cô ấy mới biết, thì ra cha mẹ đã sớm không vượt qua nổi, chỉ là trước đó cô ấy đang học cấp ba, không dám ảnh hưởng tới cô ấy, hiện tại cô ấy thi đậu đại học, bọn họ cảm thấy không còn có lỗi với cô ấy, vì thế đến việc thông báo một tiếng cho cô ấy trước cũng không có, ly hôn rồi mới nói cho cô ấy biết tin tức này.
Lâm Sở Trì không biết an ủi người khác, chỉ yên tĩnh lắng nghe, đồng thời mặc cho bài hát trong điện thoại phát lại.
“Nếu như bọn họ ở bên nhau thật sự không vui vẻ, thực ra cứ nói đàng hoàng với em thì em có thể hiểu được, nhưng vì sao muốn ly hôn sau lưng em, còn nhất định phải tăng thêm gánh nặng lên người em rằng trước đó không ly hôn là vì tốt cho em, nhưng xưa nay không hỏi em có cần hay không”
Thực ra nữ sinh cũng chỉ muốn nói hết những gì giấu ở trong lòng, sau khi nói trong nháy mắt thoải mái hơn nhiều, ngược lại cũng không cần cô an ủi gì.
Mãi đến tận khi nghe thấy trong giọng nói của cô ấy lại ẩn chứa tiếng khóc nức nở, Lâm Sở Trì rốt cục duỗi tay vỗ lưng của cô ấy, cũng đưa giấy qua.
“Cảm ơn chị, em không sao, nói ra đã thoải mái hơn rồi.”
Nữ sinh nhận lấy khăn giấy lau khô nước mắt, yên tĩnh ngồi một lát hỏi phục cảm xúc, hít thở đều, sau đó mới mổ miệng lần nữa: “Chị cũng thích bài của Cố Hoài Dục viết à?”
Cố Hoài Dục là người sáng tác nhạc bài dân ca này, mà một bài hát khiến người ta không lập tức nhớ tới ca sĩ mà là tác giả bài hát, bởi vậy có thể thấy anh tài hoa cỡ nào.
“Người khác đề cử, chị cảm thấy rất êm tai”
Gần đầy những bài hát mà Lâm Sở Trì nghe đều là của Triệu Nguyệt đề cử, bởi vì ca sĩ cũng khác nhau, lúc ban đầu cô còn không chú ý tới trọng điểm, sau đó trong lúc vô tình mới phát hiện người sáng tác những bài hát ấy lại cùng một người.
“Quả thực rất êm tai. Anh ta thật sự rất lợi hại, không chỉ biết viết dân ca, nhạc cổ phong, nhạc chủ đề phim đều viết rất cực kỳ hay”
Lâm Sở Trì thấy tâm tình cô ấy dường như tốt hơn một chút, theo lời của cô ấy hỏi: “Vậy em có thể đề cử một vài bài khác của anh ta viết cho chị không?”
Nữ sinh gật đầu, lấy điện thoại ra trực tiếp chia sẻ danh sách bài hát của mình cho cô.
Vừa nãy khóc trong thời gian khá dài, hiện tại cuống họng của cô ấy có hơi khô, lúc lấy điện thoại di động nhìn thấy hộp trái cây trong túi, bèn dứt khoát lấy ra.
“Án ít táo nhé”
Lâm Sở Trì không từ chối, mà vừa mở bài thứ nhất trong danh sách bài hát mà cô ấy chia sẻ bắt đầu nghe, vừa dùng tăm ghim một miếng táo đưa vào trong miệng.
Táo rất giòn, có điều bây giờ cô ăn không vô, liền chỉ chậm rãi cắn từng miếng nhỏ.
“Không ngọt, còn hơi chua.”
Nữ sinh không nghĩ tới quả táo mình chọn lựa kỹ càng cũng chỉ đẹp mã, thoáng chốc có cảm giác đêm nay quả nhiên việc gì cũng không thuận lợi.
Phát hiện tâm trạng cô ấy lại đi xuống, Lâm Sở Trì nói: “Em thích ăn táo ngọt vậy ngày mai chị làm táo ngào đường cho em.”
Nữ sinh có hơi vui mừng ngẩng đầu lên “Có thật không ạ?”
“Đương nhiên, có điều buổi trưa em phải tới sớm một chút.” Nếu không những sinh viên khác nhìn thấy cũng đòi ăn, vậy thì có hơi khó xử.
“Em biết rồi.”
Nữ sinh thấu hiểu gật đầu, nghĩ đến bánh gạo hoa quế thơm ngọt ngon miệng mà cô làm ngày hôm nay, trong lòng có hơi mong đợi.
Lâm Sở Trì tiếp tục ngồi với cô ấy một hỏi, mãi đến tận khi phát hiện thực sự không còn sớm mới nhắc nhở cô ấy nên trở về nghỉ ngơi.
“Cảm ơn Thất Thất, ngày mai gặp.”
Nữ sinh không ngốc, sau khi tâm trạng bình phục đương nhiên cũng nhìn ra cô phát hiện mình khóc sau đó cố ý ngồi ở đây với mình.
Có lúc, sự ấm áp mà người xa lạ mang đến càng thêm xúc động lòng người.
Trước đó cô ấy còn khóc đến mức cảm thấy trời sắp sập xuống, hiện tại tỉnh táo lại ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đến nỗi, dù sao mặc dù ly hôn thì đó cũng là cha mẹ cô ấy, mà hiện tại cô ấy đã lên đại học, là tuổi có thể độc lập rồi.
Lâm Sở Trì nhìn theo bóng dáng cô ấy xa, sau đó mới chậm rãi đi về nhà.
Vẻ đến nhà rửa mặt xong xuôi, cô nằm trên giường trong chốc lát vẫn chưa buồn ngủ.
Mỗi ngày lễ tết lại nhớ người thân. Trước khi cô xuyên qua là trẻ mồ côi, ông nội nhận nuôi dưỡng cô lớn lên, trước khi ông tham gia cuộc thi nấu ăn thế giới thì qua đời, chính bởi vì như vậy, cô mới muốn thắng cuộc thi nấu ăn thế giới, bởi vì đó là giấc mơ của ông nội.
Người thân duy nhất đã không còn, thực ra Lâm Sở Trì đã không còn quá nhiều bận tâm đối với thế giới kia. Có điều vào những ngày thế này, cô vẫn không nhịn được nhớ lại trong đầu những hỏi ức đã qua.
“Cảm giác thế nào nhỉ, cuộc đời của mình hình như đơn điệu hơn những sinh viên trong trường nhiều”
Phát hiện rằng nếu không nghĩ thì không cảm thấy, vừa nghĩ cả đời mình toàn vậy quanh nấu ăn, thậm chí ngay cả một sở thích khác cũng không có, Lâm Sở Trì so sánh với những sinh viên sinh hoạt trong trường học muôn màu muôn vẻ, bỗng nhiên phát lên tiếng cảm thán.
Cô nói xong không khỏi cầm điện thoại lên lần nữa, mở phần mềm âm nhạc tiếp tục nghe nhạc, nghe một lúc dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng ca.
Ngày kế lại là một ngày trời trong, trước khi Lâm Sở Trì xuất phát ra khỏi nhà, không quên bỏ mấy quả táo vào trong túi vải bố.
Táo ngào đường cũng không khó làm, cắt quả táo thành từng miếng sau đó xào khô, lại đổ nước đường đã nấu xong vào trong chảo đảo đều rồi phủ nước đường lên, cuối cùng thừa dịp còn nóng tuốt sợi đường là hoàn thành.
Táo ngào đường có màu vàng kim óng ánh, tản ra mùi thơm đặc biệt của táo.
Nữ sinh tối hôm qua đến rất sớm, trên căn bản Lâm Sở Trì đến nhà ăn không bao lâu thì cô ấy đã đến.
“Cảm ơn Thất Thất”
Nữ sinh nhận lấy táo ngào đường, sau đó đặt một túi đỏ ăn vặt ở lại trước cửa sổ rồi xoay người chạy đi, hoàn toàn không cho Lâm Sở Trì có cơ hội gọi cô ấy.
Cô ấy bưng táo ngào đường không có trở về ký túc xá, mà đi tới chỗ tối hôm qua ngồi xuống mới bắt đầu ăn.
Chỉ đường áo bên ngoài táo ngào đường rất ngọt, có cảm giác ăn vào trong miệng vị ngọt tiến vào trong lòng. Mà khi cắn táo và chỉ đường cùng lúc, bên ngoài giòn bên trong mềm, trong ngọt kèm theo vị chua nhàn nhạt, tí chua ấy cũng không làm người ta ghét, trái lại giải vị ngọt của chỉ đường, ăn sẽ không cảm thấy ngán, khiến người ta ăn một miếng rồi không dừng được nữa.
Món ngon vốn có thể an ủi lòng người. Nữ sinh ăn táo ngào đường chua ngọt ngon miệng lại nhìn mặt hồ sóng nước lấp loáng trước mặt, tâm trạng bỗng nhiên thoải mái hơn.
Táo ngào đường
Trong nhà ăn số một.
Lâm Sở Trì nhìn thấy túi đồ ăn vặt to trước cửa sổ, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng người cũng đã chạy mất, cô cũng không biết đi đâu tìm, chỉ có thể cầm lên tìm một nơi để cất.
Trong phòng bếp, vị ngọt của táo ngào đường còn chưa tản hết, cô bắt đầu xử lý những nguyên liệu nấu ăn cần dùng vào buổi trưa trong mùi thơm ấy.
Các sinh viên quá cố gắng, dưa chua cô muối hồi trước khi nghỉ hè đều làm thành món thịt xào dưa chua và măng bán hết rồi, ngày hôm nay bèn chuẩn bị thêm ít thịt và ớt xanh làm món thịt xào ớt.
“Thất Thất, rốt cục có thể ăn được cơm chị nấu rồi”
Cơm mới vừa nấu chín, nguyên liệu nấu ăn cũng đều đã xử lý xong, Lâm Sở Trì mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi không bao lâu thì đã có sinh viên chạy tới xếp hàng.
Rõ ràng ngày hôm qua chỉ ngừng kinh doanh nữa ngày, thấy bọn họ nói như là mình đã rất lâu không bán, trên mặt cô hơi buồn cười.
“Dưa chua hết rồi, hôm nay không có cơm thịt xào dưa chua và măng, có muốn ăn thịt xào ớt hay không?” Lâm Sở Trì vừa đứng dậy chuẩn bị xào thức ăn vừa hỏi.
“A?” Nữ sinh nghe không có cơm thịt xào dưa chua và măng thì có hơi thất vọng, có điều biết có món mới, lập tức gật đầu nói, “Em muốn ăn”
Người vừa nãy gọi cơm cá kho nghe vậy, thoáng chốc xoắn xuýt: “Thất Thất nấu thịt xào ớt chắc chắn cũng rất ngon”
“Đã ăn cá kho mấy lần rồi, sao không thử món mới, nếu là tôi, tôi sẽ chọn thịt xào ớt” Nữ sinh xếp phía sau nghĩ đến nếu như cô ấy đổi ít thịt xào ớt, mình có thể được ăn nhanh hơn, bèn vội vàng khuyên nhủ.
Lâm Sở Trì cũng không gấp, đợi sau khi các cô ấy nhất trí quyết định ăn thịt xào mới đi qua bên kệ bếp.
Ớt đã sớm cắt thành sợi, thịt cũng đã cắt sợi ướp gia vị, mở lửa là có thể nấu ngay.
Cô không bỏ dầu vào chảo mà trực tiếp đổ ít ớt vào xào sơ một lát, xào ra vị cay, sau đó xào thịt mới có thể ngon hơn.
Ớt được xào sơ múc ra, lúc này cô mới bắt đầu xào thịt.
“Thơm quá, là mùi của thịt xào ớt”
Sinh viên mới vừa vào nhà ăn ngửi thấy mùi thơm này đã đoán được là món ăn gì, thoáng chốc chạy đến.
“Quá tuyệt vời, là món ăn quê hương của tôi, ngửi mùi đã biết chắc chắn ngon.”
Lúc các sinh viên dồn dập xếp thành hàng chờ ăn cơm, thịt xào ớt rốt cục ra nồi.
Rõ ràng rất nhiều người đến trước đều dự định gọi cơm cá kho, kết quả hiện tại vừa ngửi thấy mùi thơm của thịt xào ớt lập tức ý chí không kiên định, thay đổi ý định.
“Em muốn một phần thịt xào ớt”
“Em cũng muốn ăn thịt xào ớt”
Lâm Sở Trì nghe thấy rất nhiều sinh viên còn chưa xếp tới phía trước đã bắt đầu hét lên, có lòng tốt nhắc nhớ: “Thịt xào ớt hơi cay một chút nha”
Ngày hôm nay ớt được đưa tới có ớt ốc vít và ớt dài, ớt ốc vít còn đỡ một chút, ớt dài lại rất cay, cho nên cô cố ý trộn hai loại.
“Không sao cả, em có thể ăn cay.”
“Thịt xào ớt có thể cay đến mức nào chứ:
“Em không sợ cay”
Lâm Sở Trì nghe bọn họ tự tin như vậy, gật đầu khen một câu lợi hại sau đó xoay người tiếp tục xào thức ăn.
Đám người kia cũng có mới nới cũ, trước đó vài ngày không phải khen cá kho chính là khen trứng xào cà chua, ngày hôm nay vừa nhìn thấy món mới đều tới tấp phản bội. Dùng hành động thực tế diễn dịch cái gì gọi là lúc ăn khen ngợi người ta là mỹ vị nhân gian, có món mới ra lập tức chuyển mục tiêu.
Càng là món ăn đơn giản càng thử thách đầu bếp, thịt xào ớt làm không khó, nhưng muốn làm thật ngon thì rất không đơn giản.
Lâm Sở Trì nấu thịt xào ớt, miếng thịt giòn giòn, thịt bóng loáng, nhìn vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn, ăn vào miệng non mềm, ớt cay giòn rụm, hai loại kết hợp với nhau có một cảm giác càng ăn càng thơm.
Thịt xào ớt cay
“Thịt xào ớt ngon quá, vừa thơm vừa cay.”
“Đây là món thịt xào ớt thần tiên gì vậy, cũng quá ngon rồi, thịt ngon mềm, ớt cũng rất ngon”
“Thật sự ngon, cảm thấy càng ăn càng ngon, có điều cũng càng ăn càng cay, hít hà hít hà”
Nếu như món thịt xào ớt không xào ra được vị cay, vậy vị món ăn cũng thiếu đi một nửa, sinh viên không biết ăn cay mới ăn hai quả ớt đã bắt đầu hít hà.
“Vẫn ổn chứ, cũng không cay lắm, nếu không thì tớ ăn giúp cậu nhé”
“Không, không cần, tớ có thể”
Tuy rằng ớt cay, nhưng ăn ngon, sinh viên sợ cay do dự hai giây vẫn từ chối.
Người sợ cay như thế cũng không chỉ có một người, chỉ là có người thừa nhận, có người lại hết sức mạnh miệng.
“Má ơi, mặt cậu đỏ bừng hết rồi”
“Không cay, ăn thật ngon, hít hà”
“Cậu đừng mạnh miệng, mau mua nước uống đi.” Nhìn thấy cậu ta cảm đũa bị cay đến mức không chịu được vẫn còn muốn tiếp tục ăn, cảm thấy cậu ta hơi nóng đầu bạn học bèn nhắc nhở.
Thịt xào ớt bán hết nồi này đến nồi khác, những ô cửa khác trong nhà ăn bán những sản phẩm như canh tuyết nhĩ, sữa đậu nành thoáng chốc tăng tiêu thụ.
Mà ăn thịt xào ớt cay đỏ mặt cũng không tính là cái gì, có người trực tiếp bị cay tới khóc, nhưng vẫn không nỡ từ bỏ phần cơm trong tay, đúng thật là vừa khóc vừa ăn, không biết còn tưởng rằng bị làm sao.
“Tớ nói này, bình thường cậu ăn lẩu không phải lầu cà chua thì là lẩu nấm, sao lại dám gọi cơm thịt xào ớt chứ, ai cho cậu can đảm đó hả?”
Sau Trung Thu, kỳ huấn luyện quân sự vẫn tiếp tục ở nơi cũ, buổi trưa hôm nay người có thể ăn cơm phần vẫn là số ít sinh viên mới, điều này làm cho bọn họ không khỏi hoài niệm ngày Trung Thu hôm đó.
Đáng ghét, tại sao Trung Thu không cho nghỉ nửa tháng chứ.
Vị ngon của thịt xào cay đến người không ăn cay cũng cảm thấy ngon, đối với người ăn cay mà nói càng là một sự mê hoặc.
Những sinh viên mới ngửi thấy mùi mà không ăn được đành cắn răng mua cơm ở ô cửa khác, nước mắt suýt chút nữa chảy ra từ trong miệng.
Hơn bốn giờ chiều, sân thể dục.
“Báo cáo huấn luyện viên, có người té xỉu.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Huấn luyện viên tự mình đỡ người đến dưới bóng cây, sau khi phát hiện hình như là hạ đường huyết, vội vàng tìm kẹo và chocolate nhét vào trong miệng nam sinh ấy, cũng mở một bình nước cho cậu ta uống.
Thực ra nam sinh cũng không ngất đi, chẳng qua là lúc đó mắt tối sầm lại, đứng không vững mới ngồi xổm xuống, bấy giờ ăn kẹo uống nước xong tỉnh thần mới tốt hơn.
Có điều huấn luyện viên sợ có chuyện, vẫn bảo một người đưa cậu ta đến phòng y tế khám.
“Huấn luyện viên để em đưa bạn ấy đi” Tôn Hạo Đạt là bạn cùng phòng, việc đáng làm thì phải làm.
Sau khi được huấn luyện viên cho phép, Tôn Hạo Đạt vừa đỡ người rời đi, vừa không nhịn được trêu ghẹo: “Tớ nói này Vương Hạ, một người cao to cường tráng như cậu sao còn ngất xỉu thế?”
“Huấn luyện quân sự tiêu hao nhiều năng lượng, buổi trưa không phải tớ không ăn được cơm à, hạ đường huyết cũng bình thường”
Vương Hạ nói xong, mắt thấy đã ra khỏi phạm vi tầm mắt của sân thể dục, lập tức kéo cậu ấy nói: “Đi, đến nhà ăn”
“Hả, nhưng huấn luyện viên bảo tớ đưa cậu đến phòng y tế”
“Tớ đói bụng mà, ăn cơm no là không sao, ăn xong lại đến phòng y tế cũng không muộn”
“Tớ nói thằng nhãi cậu có khi nào đang giả bộ không vậy?” Giọng điệu của Tôn Hạo Đạt lộ ra vẻ hoài nghi.
“Tớ nào có to gan như vậy, vừa nãy hạ đường huyết thật, nhưng khó có cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng là đồ ngu”
“Nhưng để huấn luyện viên biết thì không tốt”
“Có gì không được, tớ hạ đường huyết nên ăn cơm trước có vấn đề à? Lại nói cũng không bảo là không đi phòng y tế, chỉ là đi trễ chút mà thôi. Ngày hôm nay trước ô cửa số bảy có cơm thịt xào ớt, có người nói rất ngon, lẽ nào cậu không muốn ăn?”
Tôn Hạo Đạt chắc chắn muốn ăn, phải biết rõ ràng trước khi vào học mấy ngày cậu ấy còn có thể ăn một bữa cơm phần, kết quả sau huấn luyện quân sự hai ba ngày mới có thể ăn một lần, khỏi phải nói khó chịu cỡ nào.
Hai người đạt thành nhận thức chung, quyết đoán dời bước chân đi tới nhà ăn số một.
Bọn họ vốn cho rằng thời gian này đã sớm rồi, kết quả tiến vào nhà ăn mới phát hiện đã có người xếp hàng trước ô cửa số bảy, mừng là không tính quá nhiều.
“Hô hố, hai đàn em các em to gan thật, lại dám trốn huấn luyện quân sự”
Vào thời gian này, hai người mặc quần áo rằn ri, phơi nắng đen như cục than xuất hiện ở nhà ăn quả thực khó mà không gây chú ý.
“Đàn anh đừng hiểu lầm, chúng em không có trốn huấn luyện quân sự, là do sau khi hạ đường huyết được huấn luyện viên cho phép mới rời khỏi đơn vị” Vương Hạ mau chóng giải thích.
“Huấn luyện viên hẳn là bảo các em đến phòng y tế nhỉ?”
Những sinh viên cũ từng là sinh viên mới thực ra cũng không có ác ý gì, trêu ghẹo vài câu rồi không nói gì nữa, thậm chí còn để cho bọn họ đứng hàng trước.
Hai người Vương Hạ hơi ngại, vội vàng xua tay lùi lại: “Không sao ạ, chúng em có thể tự xếp hàng.”
“Được rồi chớ khách sáo, hạ đường huyết mà nghiêm trọng cũng không phải chuyện đùa”
“Đúng thế, ngược lại hiện tại đội trưởng cũng không ở đây, các em huấn luyện cả buổi trưa cũng mệt rồi, ăn trước đi.”
“Cảm ơn đàn anh, cảm ơn đàn chị.”
Vương Hạ, Tôn Hạo Đạt nói cám ơn sau đó mới hơi ngượng ngùng đứng ở phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]