Edit: Thanh Thạch 
Lê Hi lại một lần nữa tìm thế tử Phúc vương gây phiền toái. 
Ngày hôm đó, hắn gióng trống khua chiêng mà ra cửa, thần thái cao ngạo hiên ngang. 
Sau khi trở về, sắc mặt Lê Hi quái dị, ánh mắt mơ hồ, cả người giống như trong mơ, chốc thì vui, chốc lại giận, chốc lại ảo não, như là làm chuyện gì sai, khuôn mặt tuấn lãng ngẫu nhiên còn nổi lên đỏ ửng nhè nhẹ. 
Lần này hắn phá lệ không mắng thế tử Phúc vương, cũng không khoe ra mình lại thắng. 
Sáng sớm hôm sau, Lê Hi hưng trí vội vàng ra cửa, sau đó mặt mũi bầm dập trở về, hơn nữa tâm tình còn tốt lắm. 
Mặt trời hình như không mọc từ phía tây mà, hạ nhân buồn bực trong lòng, sôi nổi đoán thầm. 
Thiếu gia đánh nhau với người khác không kỳ quái, bị người đả thương cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là thiếu gia bị người đánh cư nhiên còn thật cao hứng, trên mặt cười đến sáng lạn, giống như bị người đánh thực vinh hạnh. 
Một lần, hai lần, Lâm Dĩ Hiên còn không để ý, nhi tử thường xuyên gây chuyện thị phi, đánh nhau với người khác là chuyện thường, chỉ cần không nháo ra vấn đề lớn, bọn họ bình thường mắt nhắm mắt mở cho qua. 
Chính là, một thời gian sau, tiểu bá vương nhà y mỗi ngày bị người đánh, Lâm Dĩ Hiên ngồi không yên, nói cho cùng, y vẫn là một người bao che khuyết điểm. 
Tìm Lê Hi để hỏi, khó có khi thấy được xú tiểu tử thần tình đỏ bừng, ậm à ậm ừ gì cũng không nói, ánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/1576889/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.