Edit: Thanh Thạch
Thời gian trôi qua nhanh, xa cách gần năm tháng, cuối cùng Lê Húc cũng trở lại kinh thành.
Tiết trời cuối thu đã giá lạnh rồi, Lê phủ bắt đầu đốt sàn sưởi.
Lâm Dĩ Hiên nhận được tin của nhi tử, từ ba ngày trước đã dọn dẹp, thu dọn sân phòng thật sạch sẽ, cả ngày kiễng chân đứng ở cửa ngóng trông.
Hôm trở về, người một nhà đã sớm chờ ở cửa.
Lê Húc cao, gầy, đen, thoạt nhìn càng thêm trầm ổn.
Lâm Dĩ Hiên thương nhi tử, vừa nhìn thấy Lê Húc liền chạy đến giữ chặt hắn cẩn thận đánh giá, một tràng hỏi han ân cần.
Lê Húc mỉm cười đáp lại, đối với đa thân quan tâm, hắn luôn luôn kiên nhẫn.
Lê Diệu Nam cực kỳ vừa lòng, quả nhiên, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhi tử một mình ra ngoài một chuyến, cả người tựa hồ đều lắng đọng xuống, càng có vẻ thành thục, làm việc cũng càng có trước sau.
“Ca—-” Lê Thần vui vẻ vẫy tay, ánh mắt thật to cong thành trăng non.
“Đại ca! Ta rất nhớ ngươi.” Lê Hi không cam lạc hậu, giang rộng hai tay chạy qua ôm.
Lê Húc cong khóe môi, ghét bỏ lườm hắn một cái, vội vàng lắc mình né tránh.
Lê Hi chạy vào khoảng không, ánh mắt u oán quay đầu lên án mà nhìn đại ca mình.
Tâm tình Lê Húc vô cùng tốt, mấy ngày liền ngồi xe mệt nhọc vừa nhìn thấy người thân trong nháy mắt trở thành hư không, chỉ còn lại vui mừng ấm áp tràn đầy cõi lòng. Hắn vỗ vỗ đầu đệ đệ, cười nói: “Đi thôi.”
Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/1576888/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.