Trên đoạn đường quay về, Mạc Ánh cứ tấm tắc khen cách thiết kế và bày biện trong nhà của Ngọc Mai, nhìn tuy nhỏ nhưng lại rất mới lạ và độc đáo. Vừa không chiếm dụng nhiều diện tích, lại không mất nhiều công sức vẫn có thể phục vụ tốt mọi sinh hoạt hàng ngày. Cô nói lớn với Bá An đang ngồi điều khiển xe ngựa phía trước: “Mình à! chúng ta cũng xây một ngôi nhà giống như vậy đi, nếu không xây sớm, sau này quanh đây sẽ không còn chỗ mất.”
Bá An tâm tình đang rất vui vẻ, một tay điều khiển ngựa, tay còn lại thích thú bóp từng hạt mà Ngọc Mai gọi là đậu phộng rang muối, cho tróc lớp vỏ lụa rồi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa lên tiếng trả lời: “Không được đâu! Với lại, xây xong rồi ai ở đây?”
Mạc Ánh đang hưng phấn với viễn cảnh trong tương lai, nhưng chồng không ủng hộ còn dội cho gáo nước lạnh liền mất hứng: “Sao lại không ở, cách năm bữa nửa tháng chúng ta đến đổi gió một hôm không tốt sao, công việc của mình quá nhàn còn gì. Bây giờ thấy không cần biết đâu tương lai lại cần, lúc đó hối hận cũng không kịp.”
Bá An bị vợ chạm đến nỗi đau “thầm lặng” đành câm nín, thành thành thật thật chăm chú điều khiển xe ngựa, trời cũng đã tắt nắng, tranh thủ chạy cho kịp đến dịch trạm gần nhất trước khi trời sập tối để nghỉ lại qua đêm. Mặc dù vội, nhưng vẫn không quên bóc đậu phộng bỏ vào miệng nhai rào rạo, vừa ăn vừa tấm tắc: Món này ăn đứt mấy khay bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ngan-nam/169014/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.