Trên con đường cái quan vào giữa trưa, cảnh vật thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lọc cọc của chiếc xe ngựa đang chạy, bên trong thùng xe được trải chiếu trúc, một dáng người trầm mặc đang ngồi xếp bằng tựa tay lên gối xếp, đôi giày vải được móc lên cọc sắt phía trong góc thùng ngay cửa lên xuống ở đuôi xe. Không gian bốn bề vắng lặng, bỗng có tiếng nói lạnh lùng được cất lên: “A Cung! Chú nói, cô gái tên Ngọc Mai đã phát hiện ra bí mật của chúng ta.” Người điều khiển xe ngựa hơi nghiêng mặt vào trong lên tiếng: “Dạ, đúng vậy! Ngoài người cha ra, cô ta chưa nói với ai.” “Cô ta sẽ không!” “Bên A Đoàn đưa tin, có hai nhóm người đang để ý đến hai túi mà cha con họ gọi là ba lô, chúng ta có nên đánh tiếng cảnh báo.” “Không cần! Tự hai cha con cũng đoán được. Giúp họ lưu ý từ xa, không được để hai cha con phát hiện, nếu lộ diện thì phải thay người.” “Dạ, nhưng Vương muốn để hai cha con họ ở gần để tiện theo dõi, nếu các nước khác có ý định…” Bình An Lộc chen ngang cắt lời: “Không cần để ý, ta sẽ giải thích với phụ Vương. Còn hai cha con có ý định cứ để họ đi, dù muốn cũng không cản được. Sắp xếp chỗ ở tử tế, hai cha con cần gì cứ hỗ trợ. Cho người dọn dẹp lại nơi đấu giá như cũ, tránh có thêm ai phát hiện. Theo dõi hai nhóm người đó chặt chẽ vào.” “Dạ, trưởng tử tộc!” Ăn trưa xong, ông Ba không về phòng nghỉ ngơi mà lẽo đẽo bám gót theo sau Ngọc Mai, quyết chí hỏi cho bằng được tên trộm lấy đồ bằng cách nào, nếu không nói rõ sẽ không buông tha. Ông Ba kéo ghế ngồi ì trong phòng Ngọc Mai, tuyên bố hiện tại bản thân đang rất rảnh và không có gì nhiều ngoài thời gian. Ngọc Mai hết cách, phát sợ với độ nhây của Baba mình. Cô bước đến bàn, kéo ghế ngồi xuống kế bên ông, bụm tay che một bên miệng, lên tiếng thì thào: “Con nghi ngờ người chủ mưu việc lấy trộm, là trưởng tử tộc nước Tây.” Ông Ba kinh hãi nhìn Ngọc Mai không chớp mắt, vừa mở miệng định nói nhưng Ngọc Mai vội đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng. Vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm trọng, cô nâng một cánh tay lên khoát một vòng xung quanh sau đó lắc lắc đầu, rồi ngoắt tay ra hiệu cho ông ngồi sát lại kế bên, khi hai cha con chụm đầu vào nhau, Ngọc Mai lại thì thầm lên tiếng: “Vì mục đích của ngày hôm nay mà nước Tây sắp xếp màn kịch cháy này, trưởng tử tộc cho người cải tạo lại bục sân khấu, tu sửa tổng cộng ba tấm ván sàn gỗ. Tấm thứ nhất nằm ngay dưới mép bàn, con thấy những tấm ván gỗ khác không có kẽ hở nào, chỉ riêng tấm ván gỗ chỗ đó là có. Như con đã nói với Baba, bên dưới bục sân khấu là một không gian khép kín và rỗng, người trộm đồ ngồi đợi sẵn bên dưới. Chờ đến lúc đám cháy xảy ra, khi nghe tiếng bước chân cô nàng giới thiệu rời vị trí, đúng lúc đó người trộm đồ sẽ nhẹ nhàng gỡ ván sàn gỗ xuống. Nhờ có cô giới thiệu đứng phía trước, che chắn và dời đi sự chú ý của đám đông, người đó lấy cây móc được thiết kế vuông góc với bàn, khều cái khay đồ xuống. Còn vì sao không phát ra tiếng động, là vì bên dưới bục sân khấu, được trải rất nhiều lớp cát biển dày, nên sẽ không gây ra bất cứ tiếng động lớn nào, hay bị hư hao gì khi có vật rơi xuống. Có đồ trong tay rồi, người lấy trộm sẽ nâng ván gỗ cài then đóng lại như cũ, lợi dụng lúc mọi người nhốn nháo vì đám cháy, bình bình an an đào thoát lẻn đi mất. Suy đoán của con là có cơ sở hẳn hoi, con phát hiện thấy cát dính ở kẽ hở nối giữa hai ván gỗ, thậm chí còn dính tràn cả ra mặt sàn. Tấm ván gỗ thứ hai và thứ ba, được lắp đặt trong hai phòng nhỏ ở hậu đài, vị trí giấu trong tủ sách. Mở hai cánh cửa tủ phía dưới ra, sẽ có một khoảng không đủ rộng, chỉ cần khom người chui vào, kéo tấm ván gỗ lên là có thể leo xuống, thực hiện việc lấy trộm xong quay lại đường cũ là có thể chạy thoát một cách dễ dàng. Con chắc chắn là tủ sách này mới được đặt vào trong hai phòng. Nếu hai cha con chúng ta không chạy ra ngoài xem đám cháy, thì người lấy trộm vẫn có thể đào thoát được bằng căn phòng nhỏ kế bên. Ngay tại thời điểm con phát hiện, bên dưới bục sân khấu đang có người dọn dẹp lại các lớp cát, vì con vô tình nghe được tiếng động. Con cũng cố tình tạo ra tiếng động còn lớn hơn, bằng cách giậm chân xuống sàn, để báo cho người đó biết rằng con đã phát hiện ra được bí mật của họ. Hiện tại giữa chúng ta và họ, cùng đứng chung một con thuyền. Lấy đồ của cha con mình, thì phải biết ói ra mà đền bù lại.” Ông Ba nghe đến đây bất giác lo lắng, thầm run trong lòng, ngước nhìn thấy vẻ mặt đang chờ được khen ngợi mà bực cái mình. Ông phùng má bặm môi, lấy ngón tay giữa cong lại, ký một cái cốc lên đầu Ngọc Mai: “Con quá bậy rồi, chung cái gì mà chung hả, chẳng may bị thủ tiêu luôn thì sao!”Ngọc Mai đau muốn nhảy dựng, lấy tay xoa xoa đầu mà nước mắt rưng rưng. Cứ tưởng được khen nhưng hóa ra lại được ăn ký, cô cảm thấy thật oan ức quá mà. Ông Ba vẫn chưa hết tức, đưa tay gí đầu Ngọc Mai xuống, hai cha con lại chụm đầu vào nhau, ông Ba nhỏ tiếng tiếp tục càm ràm: “Vì sao con lại có suy nghĩ đó chứ, nếu chúng ta đã quyết định ở nước Tây thì cũng nên thuận theo họ cho dễ sống. Đâu phải khi không mà Baba lại nói là không muốn đền bù, có lý do hết đó. Ngoài miệng nói vậy thôi, ra vẻ bản thân không để ý lắm để bán cho họ chút ân tình, chắc chắn là họ phải đền bù rồi, ba nước còn lại đang nhìn kia kìa. Nói như vậy để được nước Tây chiếu cố hơn, sau vụ này sẽ có rất nhiều người theo dõi hai cha con mình, nếu được nước Tây để ý đến, thì ba nước còn lại cũng chùn chân chùn tay. Thế kẹt này, chúng ta dù không muốn cũng đã bị, thuận theo tự nhiên đi thôi. Con ra mặt đòi hỏi, họ mà không chiếu cố có phải là mất nhiều hơn được không. Đã vậy! việc người ta muốn giấu con lại đem vạch ra, con muốn chết sớm à. Họ không có được thì cũng không muốn cho ai có, việc chúng ta sống hay chết chỉ là một câu nói của họ thôi. Sau này, muốn làm gì phải bàn bạc lại với Baba nghe chưa!” Nói xong, ông Ba buồn bực ngồi thẳng lại, giơ tay định rót nước trà uống cho hạ hỏa, nhưng chợt nhớ đến chi tiết quan trọng, lại chụm đầu thì thầm: “Con có nghĩ là do ống nhòm đó mà ra cớ sự này không?” Ngọc Mai vẫn còn đang xoa xoa cái đầu đau, mếu máo lên tiếng: “Chính nó đấy ạ!” “Không lẻ cô nàng Mạc Ánh diễn xuất giỏi như thế.” “Không, chị ấy là người duy nhất không biết, sợ chính Bá An cũng là người tiếp tay.” “Thật là sơ suất, chúng ta nghĩ chưa thấu đáo lắm, vô ý gây bất hòa cho bốn nước, hai cha con mình bỏ lại cục diện rối rắm, cứ mặc kệ như vậy mà trốn vào rừng chưa chắc là quyết định tốt. Với thời cuộc rối não do chúng ta đem tới, dù chúng ta có bỏ chạy lấy thân cũng chưa chắc là sẽ không bị cuốn vào guồng máy chính trị này. Nghĩ sâu xa thì ống nhòm rất quan trọng trong chiến tranh, đây là vũ khí lợi hại, có nó như hổ mọc thêm cánh. Chắc cũng là tình thế bất đắc dĩ, vì ống nhòm quá tốt quá nguy hiểm nên bắt buộc nước Tây mới phải ra hạ sách, vì nằm trong tay ai nước Tây cũng sẽ thấy không an toàn. Hiện tại, giữa bốn nước đã tồn tại sự căng thẳng, bất hòa chỉ là sớm hay muộn. Nước Tây bề ngoài tỏ ra cho mọi người thấy là đang bị vả mặt, với khâu quản lý yếu kém. Nhưng lại cuốn chung được cả ba nước cùng rơi vào trong vòng xoáy bị tình nghi. Bề nổi ai cũng cho là nước Tây kém nhất trong ba nước, nhưng đụng đến bề chìm thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Baba thấy, trưởng tử tộc nước Tây là một người rất nguy hiểm, cậu ta biết rõ đã bị phát hiện bí mật, nhưng lại có tự tin là chúng ta sẽ không mở miệng nếu muốn sống tốt. Cậu ta quăng một cái lưới lớn, dương Đông kích Tây khiến mọi người hồ đồ không rõ trắng đen. Đã vậy! còn làm ra vẻ đền bù cho hai cha con chúng ta, vừa mang tiếng thơm vừa hưởng lợi, nước cờ này đi đủ sảng khoái, đúng là người vô sỉ mà. Sau này! Nếu đụng chuyện đừng nên đối đầu trực diện với cậu ta, cứ giả ngu bám lấy nước Tây mà sống thôi.” Ngọc Mai chờ Baba nói xong, bèn ngồi thẳng dậy, nịnh nọt với tay lấy bình trà rót cho ông một chén, sau đó ngó nghiêng nhìn xung quanh một vòng, đợi Baba uống trà xong, Ngọc Mai lại ngoắt tay ra hiệu, hai người lại chụm đầu vào nhau thì thầm tiếp: “Ba lô của hai cha con mình đang bị để ý, con muốn dồn lại đeo một cái thôi, nhưng nghĩ họ sẽ nhận ra là chúng ta đã phát hiện nên đành thôi, Baba nhớ phải chú ý cẩn thận vào. Con có ý này, trong ba lô chỉ nên để quần áo, những vật vệ sinh cá nhân thôi, còn đồ quan trọng thì để vào túi vải để đánh lạc hướng.” “Nhưng có cái túi vải nào đâu, hay là hai cha con mình đi chợ Phủ lần nữa, có năm mươi hạ thể mới được Mạc Lâm đưa, sẵn tiện đi mua sắm gì đó luôn.” “Con nghĩ chúng ta càng ít xuất hiện càng tốt, lúc ăn cơm trưa Baba quên là anh phục vụ có đưa cho mình một cái túi vải à. Túi đó là của chị Mạc Ánh đưa, con kiểm tra thấy bên trong có mấy bộ đồ bà ba, chắc là chị ta chuẩn bị cho hai cha con mình. Baba đưa ba lô đây để con soạn lại, chúng ta cứ đeo miết trên vai như vầy bị chú ý cũng phải thôi, nhưng để đâu cũng thấy không an tâm, đành chịu vậy!” Nói xong, Ngọc Mai bắt đầu soạn đồ, bắt ông Ba đi ra cửa dạo quanh cho tiêu cơm, sẵn tiện ngó nghiêng xem có ai thập thò, lấp ló rình trộm hay không. Bên trong một trang viên rộng rãi ở Phủ Tây, dưới ánh trăng tròn vằng vặc. Hai bóng người một đứng một ngồi đối diện nhau trong nhà thủy đình tứ giác, vẻ mặt người ngồi vô cùng bực bội, người còn lại thì tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Tôi giải thích mãi mà mình vẫn không nguôi giận sao? Đây là tình huống bắt buộc mà.” Mạc Ánh trừng đôi mắt đẹp giận dữ tuôn trào: “Bây giờ giải thích thì có tác dụng gì, việc cũng đã xảy ra, tại sao tôi là người giới thiệu chính mà không ai nói với tôi một tiếng trước vậy. Nhìn tôi lo lắng, khổ sở anh vui lắm hả!” Nói xong, còn chưa hết tức, Mạc Ánh đứng dậy đưa tay đẩy Bá An qua một bên, bỏ đi luôn một hơi vô nhà. Bá An cảm thấy thật buồn bực với tính cố chấp của vợ, nói hết nước hết cái mà vợ vẫn không hiểu cho anh. Việc trưởng tử tộc giao, cha vợ còn không hé răng, tép riu như anh dám mở miệng ư. Vợ anh tính tình ngay thẳng, ruột để ngoài da*. Nếu biết trước cô ấy nhất định sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, xôi hỏng bỏng không* ngay, nên cha vợ mới ngó lơ và dặn anh không được nói trước với vợ. Bá An rầu rĩ thầm than trong bụng: Vợ giận, thôi đành phải ráng nhịn. Tất cả vì cuộc sống tốt đẹp sau này. Vợ chồng Bá An trải qua một buổi tối không được vui vẻ gì, thậm chí Bá An còn bị vợ cấm cửa phải ngủ ở thư phòng, nhưng dù sao họ vẫn có một giấc ngủ ngon. Riêng hai cha con ông Ba thì trải qua một đêm thức trắng, vì không biết có bị đánh lén bất ngờ không, thập phần lo âu và bất an, cứ trằn trọc mãi không yên suốt cả đêm. Hai cha con tự hù dọa bản thân, rồi tự mất ngủ chứ có ai làm gì được. Họ không hề biết bản thân rất an toàn với ba lớp phòng thủ nội bất xuất, ngoại bất nhập* theo lệnh của trưởng tử tộc. Các nước khác biết được đều chửi rủa nước Tây vô sỉ, mang tiếng tốt là bảo vệ an toàn cho hai cha con, nhưng thật ra là đang giám sát họ. Cho dù trưởng tử tộc là người vô sỉ thì người ta vô sỉ có đẳng cấp, ông Ba mà biết dám chừng cũng tức điên, lại chưởi bới đào mồ cuốc mả dòng họ của Vương lên. *Xôi hỏng bỏng không: Hỏng cả, không được việc gì. *Ruột để ngoài da: tả tính người thật thà, bộp chộp, không giấu giếm ai điều gì, cũng không giận ai lâu. Nguồn: tratu.soha.vn *Nội bất xuất ngoại bất nhập: bên trong không được ra, bên ngoài không được vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]