Trên con đường cái quan vào giữa trưa, cảnh vật thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lọc cọc của chiếc xe ngựa đang chạy, bên trong thùng xe được trải chiếu trúc, một dáng người trầm mặc đang ngồi xếp bằng tựa tay lên gối xếp, đôi giày vải được móc lên cọc sắt phía trong góc thùng ngay cửa lên xuống ở đuôi xe. Không gian bốn bề vắng lặng, bỗng có tiếng nói lạnh lùng được cất lên:
“A Cung! Chú nói, cô gái tên Ngọc Mai đã phát hiện ra bí mật của chúng ta.”
Người điều khiển xe ngựa hơi nghiêng mặt vào trong lên tiếng: “Dạ, đúng vậy! Ngoài người cha ra, cô ta chưa nói với ai.”
“Cô ta sẽ không!”
“Bên A Đoàn đưa tin, có hai nhóm người đang để ý đến hai túi mà cha con họ gọi là ba lô, chúng ta có nên đánh tiếng cảnh báo.”
“Không cần! Tự hai cha con cũng đoán được. Giúp họ lưu ý từ xa, không được để hai cha con phát hiện, nếu lộ diện thì phải thay người.”
“Dạ, nhưng Vương muốn để hai cha con họ ở gần để tiện theo dõi, nếu các nước khác có ý định…”
Bình An Lộc chen ngang cắt lời: “Không cần để ý, ta sẽ giải thích với phụ Vương. Còn hai cha con có ý định cứ để họ đi, dù muốn cũng không cản được. Sắp xếp chỗ ở tử tế, hai cha con cần gì cứ hỗ trợ. Cho người dọn dẹp lại nơi đấu giá như cũ, tránh có thêm ai phát hiện. Theo dõi hai nhóm người đó chặt chẽ vào.”
“Dạ, trưởng tử tộc!”
Ăn trưa xong, ông Ba không về phòng nghỉ ngơi mà lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ngan-nam/169006/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.