“Ba lớn à! người chơi ăn gian đúng không? người mới bốc một con cờ, con bốc thêm một con cờ thì phải còn lại sáu con, sao mà nó còn đến bảy con vậy nè.”
Nói xong Ngọc Mai tức khí đếm lại từng con rõ to cho ba lớn cùng nghe. Ông Ba trợn mắt nạt nộ: “Tào lao!”
Nói rồi ông đưa tay hô biến từ ống quần thêm một con domino, đường hoàng gắn vào dãy cờ, Ngọc Mai nhìn muốn lé mắt, mạnh bạo chồm người đến đưa tay nắm lấy ống quần của ông, vừa lục lọi vừa hét lớn:
“Sao ba lớn gắn vào được hay vậy! Người không có lượt mà, người đổi cờ đúng không? Người giấu ở đâu cho con xem với.”
“Thua quá lên cơn à! Buông ra mau, ngu sao mà cho con xem.” Ông Ba hất tay Ngọc Mai ra khỏi ống quần của mình, sẵn trớn còn đánh thêm cái bợp lên tay cô.
Có bao nhiêu cờ ông đều nhét hết vào trong hai ống quần đang ngồi, khi nào có lượt lại mò ra. Ông Ba cúi người săm soi vuốt vuốt lại ống quần bị Ngọc Mai túm nhăn nhúm, sau đó ngồi xếp bằng hai chân thật ngay ngắn, khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn Ngọc Mai nhướn nhướn chân mày.
Ngọc Mai nhìn thật ngứa mắt, lẩm bẩm: “Không cho con coi thì thôi, ai thèm đâu chứ.”
Ngồi lại đàng hoàng, liếc con cờ đang cầm trong tay, không có lượt đi, Ngọc Mai lại bốc thêm một con cờ mới, nặn cả buổi mới ra số, vừa nhìn thấy liền ra oai đập xuống chiếc “nệm chiếu gấp” đang được trải trong xe nghe cái thịch, cú đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ngan-nam/1669840/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.