Tự dưng bị ai đó áp sát người tựa vào cánh tay, Ngọc Mai chỉ cho là người đông đúc, định nhích về phía mẹ nuôi một chút nhường chỗ, nhưng có vẻ người đụng cô đang cố tình nhích theo. Trong lúc Ngọc Mai cảnh giác tối đa, suy diễn đủ loại tình huống có thể phát sinh, thì có một vật giống như giấy được gấp nhỏ nhét vào lòng bàn tay, Ngọc Mai nhanh trí nắm chặt, vội xoay người lại tìm kiếm dáo dác nhưng không nhìn ngó được gì.
Ngọc Mai gấp gáp chạy theo nhìn xung quanh cầu may xem có phải ba nhỏ của cô không, nhưng mới được vài bước đã bị mẹ nuôi nắm tay giữ lại. Nhìn khuôn mặt hiện rõ nét khó hiểu và lo lắng của bà, Ngọc Mai thôi không đuổi theo nữa, cô đưa bàn tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên tay bà như trấn an, rồi rút vội bàn tay có mảnh giấy đang được bà nắm ra, vẻ mặt nhăn nhó giả bộ xoa xoa lấy bụng, nói nhỏ bên tai bà:
“Mẹ à! con muốn quay về đi vệ sinh”.
Nhìn khuôn mặt đau khổ đang cố nín nhịn của con gái, bà gấp gáp kéo Ngọc Mai đi ngược vào hướng chợ, vừa đi vừa trấn an: “Đi theo mẹ nào, gần lắm!”
Ngọc Mai cảm thấy bối rối, vội ghì chặt tay mẹ nuôi lại, lúng ta lúng túng cúi gằm mặt ra vẻ xấu hổ lắc lắc đầu. Thấy Ngọc Mai không muốn đi giải quyết ở chợ. Hết cách! Bà đành đi theo Ngọc Mai ra xe ngựa hối A Đoàn về lẹ.
Trên đoạn đường về nhà Ngọc Mai tự ngồi cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ngan-nam/1669839/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.