Nhặt một bó củi lớn ở dưới các hốc đá và dưới gốc các cây to, vì mưa lớn và chưa lâu nên đa số cành gãy ở phía dưới các chỗ rậm rạp vẫn chưa bị ướt, Gia Áo phủ lên mấy chiếc lá bự cho khỏi bị mưa làm ướt nữa rồi khuân về hang, dùng một phần xếp lại với nhau, lấy gas từ bật lửa của Tiêu Yêu Diệp đổ lên rồi dùng đá lửa nhặt được châm lửa.
”Thực sự đốt được.” Tiêu Yêu Diệp reo lên nhìn đốm lửa dần dần xẹt ra từ đá lửa, bắt lấy củi rồi cháy lớn lên, tỏa hơi nóng rát ấm áp và ánh sáng rực rõ, anh cũng mắc mưa nên lạnh vậy, nhưng không được choàng áo như Thuần Khanh, anh đã sắp cóng chết rồi.
Gia Áo đặt Thuần Khanh bên ngọn lửa, đưa cho anh sò và chai nước biển. “Anh làm đồ ăn đi, em ra ngoài một chút. Có lẽ đêm nay chúng ta phải ngủ lại đaay rồi.”
Nói rồi Gia Áo ra ngoài. Thuần Kanh cũng không hỏi, anh luôn tin tưởng thể quân, em ấy sẽ không đưa bản thân vào nguy hiểm.
Cô thấy trên vách đá có mọc ít cỏ tranh, mưa ngược chiều nên chungs hầu như không bị ướt, liền hái về một bó to, trải ở góc khuất gió cho Thuần Khanh tối nay nằm ngủ. Lại ra ngoài vài chuyến, lấy thêm vài bó cỏ tranh cũng nhặt thêm củi về. Đêm nay không thiếu củi đốt rồi.
Tiêu Yêu Diệp la lên: “Nè, em trải rộng ra cho thầy ngủ với.”
Trải ra cho thầy ngủ cùng Thuần Khanh á? Mơ đi! “Em hái nhiều là để trải dày một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-to-gia-ao/1595165/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.