Một lúc sau thì tìnhtrạng này chấm dứt, Gia Áo chuyển tay lái quay về phía hòn đảo mà lúcnãy vì không cử động đựơc, không lái được nên đã chạy vựơt qua mộtkhoảng khá xa.
Nhanh chóng neo đậu cano, cô bật người nhảy qua bờ cát, Gia Áo cảm thấy thân thể rã rời, nhưng không thể nghỉ được, ThuầnKhanh còn đang đợi cô.
Nhìn thấy sò trên bãi cát, Gia Áo hái vàicái lá bự, nhặt kha khá sò. Vừa nhặt vừa nghĩ, chưa khai phá con heo á,vốn là nơi hoang dã nguy hiểm không người đặt chân tới á! Nếu không cónguy hiểm thì tại sao hòn đảo gần đó được chọn phát triển du lịch, cònhòn đảo này một bóng người cũng không có? Đến nỗi sò lớn đầy bãi biểnvậy.
Không biết Thuần Khanh ở đâu ta? Trời mưa thế này...đúngrồi, sơn động! Thuần Khanh biết cách, chắc chắn sẽ tìm một sơn động rồi ở đó,
Đúng là trong một hốc núi, Thuần Khanh và Tiêu Yêu Diệpmỗi người ngồi một bên, quần áo ướt sũng, gió lạnh thổi qua làm haingười co lại, run lên.
Bản lĩnh của Thuần Khanh chỉ có bấy nhiêu. Biết dã ngoại phải tìm sơn động, sau đó thì hết. Là một công tử ở bộtộc nữ cường nam nhược, dù Quý Vô Song hà khắc dạy võ cho anh, chung quy cũng không thể bỏ anh một mình nơi hoang dã như cách dạy dỗ các cô gáiđược.
Tiêu Yêu Diệp suy tính rất hay: cùng Thuần Khanh trênhoang đảo một đêm, tỏ rõ bản lĩnh đàn ông che chở cho Thuần Khanh làmcậu cảm động và có suy nghĩ khác về mình. Sau khi về đảo du lịch, LâmThanh và Gia Áo đã gạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-to-gia-ao/1595164/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.