"Nói!"
Cặp mắt Long Tiêu tràn đầy tia máu, bởi vì không nghe được lời giải thích, liền ngửa mặt lên trời điên cuồng la hét.
"A! Khụ! Khụ!"
Bị hắn điên cuồng một đánh một quyền vào ngực, khiến cho nàng phun một ngụm máu.
“Thật bẩn thỉu! Nói!”
Hắn thấy hai hàng lông mày của nàng thống khổ nhíu chung một chỗ, cũng không có buông, bàn tay giơ lên, thanh âm thanh thúy vang lên:
“Chát!”
“Ha ha ha! Người nào! Nam nhân tất cả đều giống nhau!”
Nhất Thuần không biết lấy dũng khí ở đâu ra, sự sợ hãi thường ngày đều biến mất, lại kiên cường đối mặt với sự thật.
“Thật bẩn thỉu!”
Long Tiêu làm sao có thể chịu được chuyện Nô phi đã sớm không còn tấm thân xử nữ. Từ trước đến nay, hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trong lòng hắn nổi lên một vòng xoáy khổng lồ.
Cắn xé, qua mỗi tấc thịt đều để lại dấu răng của hắn, giống như là trừng phạt sự cứng đầu của nàng, càng giống như là vì nàng à rửa sạch thân thể bẩn thỉu. Còn nàng lại thống khổ cùng tuyệt vọng.
"Người tới, thay quần áo!"
Long Tiêu đứng lên ra lệnh.
"Dạ, hoàng thượng!"
Đám thị nữ ở bên ngoài chờ đợi nhanh chóng đi tới.
Mặc xong quần áo, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhất Thuần ngất đi trên long sàng, liền đối với thị nữ Dung nhi nói:
"Chăm sóc thật tốt Nô phi nương nương!"
Sau đó lền sải bước đi ra ngoài cửa.
“Nô tỳ tuân mệnh”
Thị nữ quỳ xuống cung tiễn hoàng đế.
Bên trong ngự thư phòng
"Chuyện tra như thế nào?"
Long Tiêu quay lưng,nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/179096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.