“Muội muội, A, Nhất Thuần, là có ý gì?” – Chu Nguyệt xoay người lại hỏi nàng.
“Tự mình nghĩ đi.” – Nhất Thuần tiêu sái, ném cho nàng ta một câu.
“Nhất Thuần cô nương đúng là học rộng hiểu sâu.” - Một lão già bên cạnh, cung kính nhìn Nhất Thuần nói.
“Lão quá khen.” - Nhất Thuần lễ phép nói.
“Cô nương nếu như không ngại có thể gọi ta là Hà thúc.” – Lão hiền lành, mong đợi nhìn Nhất Thuần.
“Hà thúc, ta ở chỗ này không có người thân, hơn nữa thân mình còn bị vùi lấp trong thiên lao, thúc………..” - Nhất Thuần bị tấm lòng của Hà thúc làm cho cảm động, nàng vui vẻ kêu lão một tiếng Hà thúc, nhưng lại không hiểu lắm động tác của lão cho lắm.
“Chúng ta không phải đều giống nhau sao, ngươi cũng không ghét gọi ta là Hà thúc, ta như thế nào lại chấp nhất.” – Hà thúc vui vẻ nói chuyện.
“Hiện tại lại có thể nhận biết thân nhân, xem ra hình pháp vừa rồi vẫn chưa nặng?” - Thanh âm âm trầm của Long Tiêu vang lên, hắn một thân mặc đồ cổ trang, không che dấu được khí phách, ngũ quan khuôn mặt lại rất hấp dẫn.
“Hoàng thượng, cứu ta? Cứu ta?” - Uyển phi vừa nhìn thấy Long Tiêu liền hét rống lên, nhìn giống như một con khỉ đang bị giam trong lồng.
“Làm cho nàng ta yên lặng một chút.” - Long Tiêu tức giận.
Phòng giam Uyển phi được mở ra, nàng ta bị hai binh lính khinh đi, thanh âm của nàng ta xa dần, từ từ biến mất.
“Mở cửa ra.” - Ánh mắt Long Tiêu nhìn chằm chằm Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/179089/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.