“A! Dì Lưu, Nhất Thuần đau quá!” – Nhất Thuần tỉnh lại, vừa khóc vừa nói giống như một đứa trẻ.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” – Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ô! Ô” - Khắp người Nhất Thuần đau nhức, so với bị điện giật càng không thể hình dung nổi.
“Thì ra vẫn là một đứa trẻ, lúc chịu cực hình không nói tiếng nào, thế nhưng bây giờ lại khóc.” - Chu Nguyệt ở một bên gào thét, giống như đang cười nhạo, lại có vẻ khiếp sợ.
“Ha ha ha…….” - Một tiếng cười truyền đến.
Rơi vào tầm mắt nàng là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt bởi vì tô son trát phấn, khiến cho nàng ta khi cười giống như bị biến dạng. Phía sau là hai tỳ nữ.
“Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ. Nơi này cũng không tệ mấy, Ít ra còn có chuột, gián làm bạn.” – Cô gái đó đi đến sát vách một phòng giam, hướng về phía người bên trong, lớn tiếng nói, dường như sợ người phía trong không nghe được.
Lúc này, một gã thị vệ đi đến, giúp nàng mở cửa phòng giam rồi lui xuống.
“Là ngươi” – Người con gái bên trong hung ác nhìn mỹ nữ bên ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ đã mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nơi này có muội là được, nhìn tỷ thật quá chướng mắt.” – Mỹ nhân bên ngoài gọn gàng, dứt khoát nói.
“Cút! Ta sẽ không tin ngươi! Hoàng thượng sẽ đến đón ta.” – Cô gái trong ngục vẫn ôm hy vọng nói, trong lòng vẫn nhớ đến những ngày cùng Long Tiêu vui vẻ với nhau.
“Chát” - Cô gái tự xưng là muội muội tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/179088/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.