Chương trước
Chương sau
"Không có à?" Trên gương mặt đáng yêu xuất hiện bộ dáng uất ức, giống như tiểu oán phụ.
"Thế thì thật tốt!" Nhất Thuần buông nàng ra, trong mắt tiểu Lâm công chúa suất hiện sự thất vọng.
"Đứng lên đi, tiểu công chúa đáng yêu của ta chẳng qua là đang đùa với các ngươi một chút thôi!" Nhất Thuần bình thản nói, câu chữ lại kiên quyết là không cho chất vấn. Tiểu Lâm công chúa cũng phối hợp  gật đầu.
"Tạ công chúa!" Ngươi Dung cùng Mộng Phàm thi lễ đứng dậy, hai người mắt to mắt nhỏ trợn mắt, gương mặt không thể tưởng tượng nổi!
"Công chúa tiểu muội cũng thích thảm hà?" Nhất Thuần hướng về phía tiểu Lâm công chúa khẽ mỉm cười, xoay người hướng phía hồ gần mấy bước.
"Không thích, cái này toàn là  lá cây vụn khô héo, có cái gì để nhìn?" Tiểu Lâm công chúa tiến lên tay Nhất Thuần, nhẹ nhàng lay động, giống như chú mèo nhỏ đang làm nũng.
"Quả nhiên, ha ha! Trong lòng của mỗi người đều có cảm nhận riêng của mình về thẩm mỹ rất công bằng, luôn cho là cảm nhận của mình là chính xác nhất, nhưng sự thật thì sao?" Nhất Thuần đầu tiên là cười to, rồi sau đó nói một câu ý vị sâu xa.
Nghe xong lời của Nhất Thuần, tiểu Lâm công chúa ngây ngẩn cả người, kinh ngạc phát hiện mình cũng là một phần tử trong đó.
"Thiên tỷ tỷ ở chung một chỗ với tỷ luôn có thể học được rất nhiều thứ!" Tiểu Lâm công chúa ngửa đầu nhìn Nhất Thuần, nói thật. Thật ra thì cũng chỉ có một mình Nhất Thuần mới có thể làm cho nàng biết được nhiều điều như vậy, nàng giác ngộ ra!
"Chúng ta trở về đi thôi, nơi này phong cảnh thê lương, làm người công chúa bị lạnh, tội của tỷ lớn lắm!" Tính tính toán toán ngày không được bao lâu liền bắt đầu tới mùa đông rồi, gió lạnh xuyên qua vải vóc bao vây lấy thân thể. Mấy người đứng ở trước hồ gió lạnh thổi, thật là một đám điên.
"Mới không như vậy!" Tiểu Lâm công chúa nũng nịu nói.
"Sẽ không? Vậy muội lưu lại đi, tỷ muốn đi về!" Vừa nói liền rút tay bị  tiểu lâm công chúa nắm, xoay người muốn rời khỏi.
"Thiên tỷ tỷ chờ muội." Thân thể nhỏ bé đảo mắt một cái đuổi theo Nhất Thuần, một lần nữa làm cầm mọi người mém rớt xuống.
Nhất Thuần cười trộm, trực tiếp hướng tẩm cung đi tới.
Thấy đám người kia càng ngày càng đi xa, bóng đen núp ở phía sau cây, chợt lóe lên rồi không thấy đâu.
Cuộc sống sau đó ở trong cung nhìn ngoài mặt cũng giống như thường ngày thật bình tĩnh, Thái hậu không có tới hỏi cái vấn đề kia nữa, thân thiết, bình thản giống thường ngày, giống như  chưa từng hỏi qua. Tiểu Lâm công chúa càng thêm hận không được cả ngày lẫn đêm  kề cận Nhất Thuần, Nhất Thuần phát hiện tiểu Lâm công chúa luôn thích nhìn mình cằm chằm, nhất là thích nhìn chằm chằm ánh mắt của mình, lúc này vô luận nói gì nàng luôn nghiêm túc nghe.
Nhất Thuần cũng ngẩn người theo, nhưng chỉ cần tới buổi trưa, nàng liền hạ lệnh đuổi khách. Vào đông, khi ngủ trưa  đều muốn Mộng Phàm đến, không biết tại sao bây giờ Nhất Thuần càng ngày càng sợ lạnh, ôm Mộng Phàm mới có thể an tâm đi vào giấc mộng. Ngươi Dung luôn là tận tâm coi chừng họ, trong cung Nhất Thuần ngủ như thế này là bị cấm kỵ, Long Tiêu tất nhiên biết cho nên liền cho ngươi Dung cẩn thận hơn.
"Chủ tử các ngươi có ở đây không?" Bên ngoài tẩm cung thanh âm của tiểu Lâm công chúa vang lên, hiện tại cùng Nhất Thuần rất quen thuộc  nên luôn trực tiếp tiến vào bên trong thất.
"Hồi công chúa, chủ tử đang nghỉ ngơi!" Ngươi Dung vừa nói vừa ngăn ở trước mặt tiểu công chúa.
" đầy tớ lớn mật lại dám cản đường, tránh ra!" Tiểu Lâm công chúa tức giận đằng đằng trách cứ. Nếu đổi thành Kỳ Tha nàng đã sớm đánh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.